"Muộn rồi, sao lại cất công tới đây làm gì? Có biết con gái ra đường đêm khuya rất nguy hiểm không?"
"Em sợ anh làm việc muộn không có gì để ăn, cất công mang đồ ăn tới cho anh tầm bổ lại còn trách móc em?"
"..."
"...!Xin lỗi, anh sai rồi, là anh không nên trách em.
Nhưng anh cũng là vì lo cho em..."
"Anh rất giống ba em đi, rất dong dài!"
Quân Dao đặt túi giữ nhiệt lên bàn làm việc của Bác Văn, thay anh thu dọn gọn gàng đống giấy tờ lổn nhổn.
Cô cẩn thận mở từng hộp thức ăn ra, mùi cà ri bò thơm phức lan tỏa khắp căn phòng, màu sắc vô cùng hài hòa đi cùng với hộp cơm trắng kế bên.
"Lại đây ăn đi kẻo đồ ăn nguội!"
Bác Văn vô cùng nghe lời, tiến về hướng bàn làm việc, ngồi xuống cầm muỗng đưa một miếng cà ri kèm cơm trắng lên thử, hương vị bùng nổ trong khoang miệng.
"Đây là cà ri mẹ em làm, muộn rồi nên chỉ có thể mang đồ mẹ làm sẵn cho anh ăn.
Khi nào có dịp em sẽ tự mình nấu cho anh, tay nghề em cũng không tồi đâu."
"Không sao, dì làm rất ngon.
Với lại nay em mới trở về lại cất công mang đồ tới cho anh, phiền em rồi!"
"Chăm sóc ông xã tương lai là điều nên làm thôi!"
Đồ ăn ngon là một phần, hẳn cũng một phần là vì anh đói nên rất nhanh đã xử lí hết phần cà ri cùng cơm trắng cô mang tới, xem ra sức ăn của anh cũng rất tốt.
Trong lúc đợi anh dọn dẹp bát đũa, Quân Dao tiện tay lướt app đặt thêm 7 phần cơm hộp ở một tiệm cô rất thích.
Lúc Bác Văn từ nhà vệ sinh trở ra, Quân Dao đã không có ở trong phòng nhưng túi sách thì vẫn còn trên ghế.
Cô đi đâu vậy?
Ban nãy Bác Văn còn đang rửa bát đũa trong vệ sinh thì Quân Dao nhận được cuộc gọi của shipper nói cô ra nhận hàng.
Quân Dao liền tức tốc chạy ra ngoài nhận 7 hộp cơm đựng trong một bao nilon to bự.
Trả tiền cho nhân viên giao hàng xong liền đến thẳng văn phòng của cấp dưới Bác Văn ngay kế bên văn phòng riêng của anh.
"Chị dâu? Chị tới đây có việc gì sao?"
"Các cậu ăn cơm chưa?"
"A...!Chúng em chưa nhưng tí nữa xong việc thì đặt đồ ăn luôn."
"Không cần đâu, tôi mua giúp các cậu rồi.
Đây là cơm hộp, tiệm này ăn rất ngon đấy, mau chia nhau đi!"
Bách Điền chạy ra, cậu khoát khoát tay từ chối: "Thật sự không cần phiền vậy đâu ạ, chúng em chưa có đói lắm."
Tiếc là lời vừa nói ra, chiếc bụng của Bách Điền rất thành thật kêu tiếng ọc ọc biểu tình.
Quân Dao bật cười, cô nhất quyết giơ túi cơm ra muốn cậu nhận:
"Sao có thể không đói được? Bây giờ cũng gần 12 giờ rồi, mọi người tăng ca cũng không dễ dàng gì, mau nhận lấy đi bụng cậu cũng phản đối câu nói dối của cậu rồi kìa!"
"Cô ấy có lòng thì các cậu cứ nhận đi!"
Đằng sau lưng Quân Dao bất ngờ vang lên giọng của anh, Bách Điền gãi gãi đầu nhìn sếp mình lười nhác đút tay vào túi quần.
Sếp đã nói vậy tức là được nhận rồi, Bách Điền nhanh tay đỡ lấy túi đồ ăn phân phát cho 6 thành viên còn lại mỗi người một phần, cũng để một phần cho mình.
Lúc cậu ra ám hiệu, cả đoàn đội đều nghiêm túc đứng thẳng, cúi gập người thành góc vuông nói to: "CẢM ƠN CHỊ DÂU!"
"Thiệt tình, không cần khách sáo vậy đâu.
Các cậu mau ăn đi, tôi cùng anh ấy đi trước."
Cô kéo tay anh quay trở lại phòng, còn không quên quay ra trách móc anh một câu:
"Sao ban nãy anh xuất hiện sau lưng em? Làm sợ muốn chết."
"Nghĩ không ra, bạn gái mình lại tốt bụng như vậy đấy? Còn cất công đặt đồ ăn cho nhân viên của bạn trai mình..."
"Anh lại so đo đi? Họ bị anh trách mắng ghê như vậy, em cũng chỉ là thay anh đền bù một chút tổn thất tinh thần cho họ thôi..."
"Sai thì bị mắng là đúng rồi, Quân Dao, anh chưa từng mắng cấp dưới của mình mà không có lí do!"
"Được rồi được rồi, em biết là anh mắng họ vì muốn tốt cho họ mà."
Bác Văn gãi