Hôm sau, Bác Văn lái xe đưa mẹ cùng Bác Thanh tới nhà hàng trước giờ hẹn nửa tiếng.
Đúng nửa tiếng sau gia đình Quân Dao cũng tới.
Vừa mở cửa phòng, Ngọc Trân cùng các con đã vội đứng dậy chào đón gia đình cô.
Bành Nghiên Đình cũng giống như Ngọc Trân, đều là xuất thân từ gia đình gia giáo nên khi gặp nhau cũng rất lịch sự lễ nghi.
Ngọc Trân bắt tay Bành Nghiên Đình cùng Quân Trạch, mời họ ngồi xuống mới giải thích:
"Chồng tôi vừa đi công tác cách đây không lâu nên còn chưa về kịp để cùng gia đình anh chị gặp mặt, xin thứ lỗi cho chúng tôi!"
"Không sao không sao, sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt mà."
"Vợ tôi nói đúng, sau này làm thông gia còn gặp nhiều!"
Bành Nghiên Đình cùng Ngọc Trân gặp nhau như cá gặp nước, mới biết mà như đã quen lâu, đôi bên ríu rít trò chuyện đủ thứ đề tài trên trời dưới biển còn không quen khen ngợi nhan sắc của nhau trong lúc chờ món ăn lên.
Quân Dao ngồi kế bên Bác Văn, nhân lúc hai mẹ nói chuyện thì nghiêng đầu sang hỏi anh:
"Chú Bác bận việc sao?"
"Ừ, công ty có chút chuyện nên không về kịp."
"Không phải là vì...."
"Không có, em đừng suy nghĩ linh tinh."
Bác Văn xoa đầu Quân Dao.
Cảnh tình cảm của đôi chim ri bị Quân Trạch ngồi kế bên bà xã nhìn thấy hết.
Ông rất muốn nắm lấy cổ áo Bác Văn mà gào lên: Con gái tôi chăm bẵm yêu thương bao lâu nay, cậu là cái quái gì mà dễ dàng thu phục nó thế???
Nhưng nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ, trước khi đi Quân Trạch bị vợ cùng con gái nhắc nhở nên giữ thái độ hòa bình, tuyệt đối không được lườm nguýt gì Bác Văn, chủ yếu là muốn ông bớt nói lại để cho Bành Nghiên Đình chỉ huy mọi thứ, ông chỉ cần một bên gật đầu đồng ý là được.
Nếu cô thấy ông mặt mày cau có liền tức giận với ông, Quân Trạch còn có thể phản kháng sao? Hai đánh một không chột thì cũng què đấy!!!
Thức ăn bày đầy bàn, mọi người vừa cùng nhau ăn vừa nói chuyện rôm rả.
Vẫn cứ là Bành Nghiên Đình khởi xướng trước đi: "Ngọc Trân, con gái chị xinh lắm nha.
Em từng xem phim con bé đóng rồi, hay lắm!...!Đây cũng là lần đầu dì được gặp người nổi tiếng đấy Bác Thanh, chút nữa cho dì xin chữ kí nha!"
"Dạ, con cảm ơn dì! Dì Đình nhìn trẻ hơn so với tuổi ấy ạ!"
"Con nhỏ này nói chuyện dễ nghe ghê!"
Ngọc Trân nhấp một ngụm nước mới trả lời lại: "Quân Dao cũng xinh đẹp không thua kém diễn viên đâu.
Chị nghe Bác Thanh nói Quân Dao rất tận tâm với công việc.
Cảm ơn hai người vì đã nuôi dạy được một cô con gái tốt đẹp như vậy, chị cảm thấy mình rất may mắn mới có người con dâu như Quân Dao nha!!"
"Ây, chị khen quá làm em nở mũi rồi nè...
Theo như hai mẹ bàn luận và được sự đồng ý của mọi người, đám cưới của Quân Dao cùng Bác Văn sẽ được tổ chức vào tháng 10, họ còn 9 tháng để chuẩn bị chu toàn cho đám cưới này.
Thời điểm tháng 10 trời cũng rất đẹp, không quá lạnh không quá nóng lại không dễ bị trôi makeup.
Ngày cưới phụ hynh quyết định, tất cả những chuyện còn lại sẽ đều do đôi chim ri tự mình lên kế hoạch.
Bàn chuyện xong xuôi, hai gia đình cùng nhau đứng dậy ra về.
Quân Trạch từ đầu tới cuối không tham gia vào chuyện phụ nữ với nhau, chỉ khi quyết ngày cưới ông mới gật đầu đồng ý.
Tới khi ra về, Quân Trạch nắm tay vợ quay sang nói với Ngọc Trân:
"Con gái tôi gả vào gia đình chị, mong rằng mọi người có thể đối xử tốt với nó."
"Ông yên tâm, tôi sẽ không phụ con bé đâu.
Gả vào nhà tôi tôi sẽ bảo vệ con bé đến cùng!"
"Cảm ơn! Tiện nhờ chị gửi lời hỏi thăm của vợ chồng tôi với Bác Thành Trung."
"Được, tôi sẽ gửi lời hỏi thăm tới anh ấy!"
Quân Dao theo sau Bác Văn đi thanh toán.
Trong khi chờ nhân viên tính tiền cô mới nhỏ nhẹ nói với anh:
"Ngày kia em với chị Thanh phải quay lại đoàn phim rồi, anh có thể đưa bọn em đi được không?"
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian quen nhau Quân Dao chủ động nhờ anh một điều gì đó.
Dĩ nhiên là Bác Văn không thể từ bỏ được cơ hội hiếm có này, rất vui vẻ mà nhận lời.
Hai người dắt tay nhau ra ngoài, bên ngoài mọi người đã đều đang đứng chờ.
Bành Nghiên Đình ngả vào vai chồng thủ thỉ: "Nhìn xem, tình cảm của bọn nhỏ rất tốt!"
"Hừ!" Quân Trạch chỉ hừ nhẹ coi như không muốn quan tâm đến.
Một bên Ngọc Trân khoác tay con gái nhìn con trai với con dâu nắm tay nhau mà cười khúc khích.
Hai bên tạm biệt nhau rồi ai lên xe nhà nấy quay trở về nhà.
Kết thúc một ngày bàn chuyện tương lai.
Quân Dao quay trở về nhà cũng tự mình liên lạc với Mộng Khiết muốn tới thực hiện buổi khám bệnh tiếp theo.
Cô muốn kết thúc mọi chuyện trước khi đám cưới diễn ra.
Theo như hẹn, đúng 8 giờ sáng Quân Dao quần áo chỉnh tề tới văn phòng khám bệnh của Mộng Khiết.
Hai người cũng không dong dài, Quân Dao tự mình nằm lên ghế bắt đầu nghe theo Mộng Khiết thực hiện thủ pháp thôi miên nhớ lại quá khứ.
Quân Dao men theo dòng hồi tưởng nhớ lại về câu chuyện khi ấy, khi nhớ lại, đối diện với chính nỗi sợ hãi của bản thân.
Quân Dao bật mình thức dậy khỏi ác mộng, trên trán đẫm mồ hôi.
Mộng Khiết với tay lấy giấy ăn tự mình thấm mồ hôi cho cô.
"Sao rồi? Có thể nói được gì cho tớ không? Nếu cậu căng thẳng quá thì cứ để hôm khác, cũng không vội..."
"Có thể nói.
Nhưng cậu có thể lấy giúp mình một cốc nước không? Sau đó tớ sẽ nói..."
"Đợi tớ chút nhé!"
Mộng Khiết nhanh tay nhanh chân chạy ra ngoài, một lúc sau mang về cho Quân Dao một cốc trà thảo mộc ấm nóng.
Quân Dao nhận cốc nước, nhấp môi một ngụm rồi từ từ mở miệng:
"Có lẽ đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trôi qua, mình dám nhớ lại