Thời gian thấm thoát thoi đưa, thiệp cũng đều đã được chuyển tới tận tay các vị khách mời.
Ngày hôn lễ diễn ra, không nói người thân quen cũng rất đông đảo khách mời khác đến.
Một nửa là đối tác thân quen đối với Bác Thị, một nửa là những người đã từng cùng Quân Dao hợp tác mà giờ vẫn còn liên lạc.
Chú rể một phòng riêng, cô dâu một phòng riêng.
Ba mẹ cả hai ở ngoài chào khách giúp họ.
Bên phòng cô dâu, Quân Dao một thân mảnh khảnh khoác lên mình chiếc váy cưới do đích thân Bác Văn thiết kế.
Một chiếc váy cưới kiểu dáng cúp ngực, váy bồng xòe đeo thêm khăn voan sau đầu khiến Quân Dao như một nàng công chúa bước ra từ trong câu chuyện cổ tích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp càng nổi bật hơn với màu son đỏ.
Một dàn Tô Duệ, Bác Thanh, Mộng Khiết đứng đấy nhìn Quân Dao đang ngắm mình mà không khỏi cảm thán:
"Bé yêu, nhan sắc này của em mà làm diễn viên khẳng định không ai vượt qua! Bảo sao anh trai chị lại mê đắm không thôi..."
"Cũng sắp tới giờ rồi, bọn mình ra ngoài giúp đỡ chú dì tiếp khách.
Cậu ở đây chờ nhé!" Rồi Tô Duệ kéo hai người kia để Quân Dao một mình trong phòng.
Cuộc sống này đúng không thể lường trước được điều gì.
Trước đây yêu đương, cô bị Tô Tử Đằng không thương tiếc cắm cho một chiếc sừng dài.
Thời điểm đó Quân Dao từng nghĩ có lẽ bản thân không hợp với việc yêu đương, cũng không có hứng thú với việc yêu đương nên sau suốt ngần ấy năm dù từng bị mẹ Đình bắt gặp biết bao người cũng không có kết quả gì.
Ấy thế mà cô lại gặp Bác Văn, cái người đàn ông mà nhanh nhanh chóng chóng đã vội cầu hôn cô.
Bên nhau một năm, hai người ngoài khi thi thoảng nắm tay, ôm nhẹ thì chẳng khác nào hai người bạn đứng cạnh nhau.
Quân Dao cũng từng hoài nghi liệu anh với cô có thực sự có kết quả không và giây phút này như đã trả lời cho câu hỏi của cô trước đây: Họ đã thực sự trở thành vợ chồng.
Cửa phòng mở ra, Quân Dao đang sửa sang lại đôi giày đi dưới chân thì xuất hiện một đôi giày da dưới tầm mắt của cô.
Cứ nghĩ là Bác Văn không nhịn được mà tới tìm cô cho tới khi ngẩng đầu lên.
"Tô Tử Đằng?"
"Anh tới đây làm gì?"
Tô Tử Đằng im lặng, tới khi nhìn thấy trong ánh mắt Quân Dao tới 9 phần là nóng giận rồi mới lên tiếng: "Em thực sự đã nghĩ kĩ rồi? Thực sự muốn kết hôn?"
Câu hỏi của Tô Tử Đình khiến Quân Dao không nhịn được mà bật cười, nhưng là nụ cười của sự khinh bỉ:
"Tô tiên sinh, anh còn kiểu bỉ ổi nào thể hiện nốt ra đi? Chẳng nhẽ anh không hiểu tiếng người? Những điều tôi nói trước đây anh không nghe lọt được chữ nào vào tai à? Anh bày cái bộ mặt day dứt muốn nối lại tình xưa để diễn cho ai xem? 27 năm cuộc đời của tôi mới chỉ gặp qua nữ trà xanh, giờ còn có cả nam trà xanh à?"
"Miệng lưỡi em thật sắc bén." Tô Tử Đằng thở dài, khóe miệng khổ sở nặn ra một nụ cười.
"Chẳng phải nhờ công sức của anh năm đó sao? Tô tiên sinh, tôi không muốn vì tôi mà tình bạn giữa anh và chồng tôi rạn nứt Mong anh giữ nốt chút tự trọng còn sót lại mà bước ra khỏi phòng này!"
Quân Dao đưa tay về hướng cửa ý muốn mời anh ta ra khỏi đây.
Cô rất tức giận.
Nếu là chuyện của quá khứ cô sẽ không so đo với anh ta nhưng ở thời điểm hiện tại cô và Bác Văn sớm đã là vợ chồng, anh ta mặt dày vô sỉ muốn làm người thứ 3 chen chân vào cuộc hôn nhân này là thế nào?
"Anh tôn trọng quyết định của em...!Quân Dao, chúc em hạnh phúc! Sau này nếu gặp khó khăn cứ tìm tới anh!"
Anh ta lê xác ra khỏi phòng.
Quân Dao đứng bên trong không ngừng phỉ nhổ.
Thèm vào đấy! Dù trời có sập tới nơi cô cũng chẳng dỗi hơi tới tìm sự giúp đỡ từ anh ta đâu!
Cô ngồi trước gương cố gắng đưa trạng thái cảm xúc của bản thân trở nên bình ổn hơn.
Chờ một lúc sau thì tiếng chuông vang lên báo giờ làm lễ đã tới.
Quân Dao được nhân viên khách sạn đưa tới trước cửa khán phòng, Quân Trạch đứng đó ngây ngô như đứa trẻ như con gái lộng lẫy như một cô công chúa bước tới bên ông, nhẹ nhàng khoác tay ông.
Cửa mở ra, Quân Trạch từng bước dắt tay con gái tiến vào lễ đường, dẫn cô tới bên Bác Văn lịch lãm như chàng hoàng tử điển trai trong bộ vest đen.
Ông trao tay con gái rượu của mình cho Bác Văn, tiếng đàn piano du dương nổi lên.
Quân Trạch giờ phút này xúc động nước mắt rưng rưng đối diện với con rể mà dặn dò anh:
"...Nếu một ngày nào đấy con không còn yêu Quân Dao nữa hay không vì con bé làm gì phật ý khiến con không thể tha thứ, ngàn vạn lần đứng mắng mỏ hay đánh nó.
Khi ấy chỉ cần con gọi cho ta một cuộc thôi, ta sẽ lập tức đem con bé đi...!Có được hay không?"
Quân Trạch tuy rằng yêu thương gần gũi với con gái hơn Bành Nghiên Đình nhưng để ông có thể nói ra những lời nói cảm động này là điều không thể, chỉ duy nhất một lần, khi tận tay đưa con gái vào lễ đường ông mới có thể nói những lời này.
Quân Dao khóc, Bác Văn đứng kế bên ôm lấy đôi bờ vai đang khẽ run lên từng hồi rồi chắc nịch đáp lại Quân Trạch.
"Ba, hãy tin tưởng ở con!"
Ông gật đầu, lui dần xuống dưới nhường lại sân khấu chính cho đôi vợ chồng trẻ.
Bác Văn đoán sẽ có lúc Quân Dao rơi lệ, anh lấy giấy để sẵn trong túi áo ra thấm nhẹ nước mắt cho cô rồi dắt cô hướng về phía trung tâm