Buổi tối khi Quân Dao trở lại, trong phòng còn có thêm sự xuất hiện của vài nhân tố khác, ví như Tô Trục Lâm, Tô Tử Đằng, Tô Duệ đều đang ngồi trò chuyện với nhau.
"A, em dâu quay lại rồi, bọn anh đợi mãi."
"Mẹ em đâu rồi ạ?"
"Bọn anh tới, dì bảo bọn anh trông cậu ta còn dì về trước, dì nói chút nữa em sẽ quay lại."
Quân Dao ngồi xuống ghế, Tô Duệ đưa đĩa trái cây đã gọt bỏ vỏ sẵn cho cô: "Mình nghe nói anh rể bị thương, mấy bữa trước còn đang ở thành phố khác công tác nên lúc về lập tức tới thăm."
"Em dâu, em nói xem có phải mạng cậu ta lớn lắm không? Nếu là người khác chưa biết chừng đã không qua khỏi, cậu ta mình đồng da sắt thế mà cũng đánh bại thần chết.
Hẳn là còn vương vấn cô vợ nhỏ của mình nên không dám bỏ cuộc đấy!"
Quân Dao tủm tỉm cười, ánh mắt lỡ đãng nhìn về Bác Văn đang ngồi trên giường.
Sắc mặc anh xem chừng đã có chút sức sống trở lại, "Anh ăn tối rồi nhưng giờ có thấy đói không để em đi mua chút cháo cho?"
"Anh không đói."
"Ừm."
"Đúng là cái thằng mất nết, vợ cậu thì sốt sắng lo cho cậu, sợ cậu đói thế mà đến trả lời vợ thôi cũng không mặn mà hơn được? Có nhất thiết phải tiết kiệm chữ trong câu nói như thế không?"
"Không sao đâu ạ, chồng em còn mệt nên mới vậy thôi, anh Trục Lâm đừng trách anh ấy!"
"Hừ, anh thì bênh em còn em thì bênh chồng em.
Chồng tung vợ hứng sao anh đỡ nổi?"
Ba người tới thăm nhưng người nhiều mồm nhất vẫn chỉ có thể là Tô Trục Lâm, hai người còn lại phần lớn chỉ ngồi ăn hoa quả với nhìn Tô Trục Lâm buôn dưa lê bán dưa chuột.
"...!Quân Dao?"
"Em đây?"
"Anh muốn tắm."
Một câu này từ miệng Bác Văn đã khiến bốn người còn lại trong phòng sặc đống hoa quả đang nhai nhồm nhoàm trong miệng, có nhất thiết phải thẳng thắn thế không?"
Tô Tử Đằng hiểu Bác Văn đang đuổi khéo khách để vợ chồng họ có không gian riêng tư tâm tình trò chuyện.
Anh đứng dậy nhìn Tô Duệ ngồi đối diện, cô nàng cũng tự hiểu vấn đề đứng lên theo.
Duy nhất có Tô Trục Lâm vẫn mặt dày ngồi đấy khiến Tô Tử Đằng phải sử dụng bạo lực kéo anh ta đứng dậy.
"Buông tôi ra! Tôi còn muốn ở đây trò chuyện thêm với em dâu mà!!!"
"Đến giờ nên về rồi.
Bác Văn, em dâu, bọn tôi về trước đây!"
Cùng Tô Duệ kéo Tô Trục Lâm ồn ào ra khỏi phòng bệnh, lúc này mọi thứ mới trở nên yên tĩnh.
"Anh muốn tắm thật à?"
"Thật, mấy ngày không tắm rửa anh ngứa ngáy rồi."
"Nhưng bác sĩ dặn anh vẫn chưa được đụng vào nước.
Đợi chút, em lấy nước ra chậu rồi lau người cho anh nhé?"
Đợi Bác Văn gật đầu đồng ý là Quân Dao liền phi ngay vào phòng vệ sinh lấy ra một chậu nước cùng một chiếc khăn ẩm.
Cô từ từ gỡ từng cúc áo của Bác Văn ra, gần vị trí tim có một vết khâu vẫn còn chưa lành hẳn kèm theo một vài vết thương nhỏ khác làm cô không khỏi nhíu đôi lông mày lại.
"Đừng nhíu mày nữa, mặt em nhăn sẽ không xinh."
"...Có đau lắm không anh?"
"Có, nhưng không đau bằng lúc nhìn thấy em khóc..."
Quân Dao tẩn mẩn dùng khăn ẩm đã nhúng qua nước ấm lau nửa thân trên giúp anh.
Từng động tác đều rất cẩn thận, sợ rằng nếu mạnh tay sẽ đụng đến vết thương khiến anh đau.
Lau xong nửa thân trên, đương nhiên Quân Dao chẳng thể tụt quần Bác Văn ra để lau nửa thân dưới cho anh được.
Chỉ còn cách kéo ống quần lên cao, dù sao quần áo của bệnh nhân rất rộng nên việc kéo ống quần lên cũng rất dễ dàng.
Cô vẫn rất nhẹ nhàng, đôi chân dài rắn chắc của anh có đan xen vài vết thương nhưng lớn nhất vẫn là vết đạn bắn.
Lúc Quân Dao chạm tới gần vết thương do đạn bắn có lỡ mạnh tay khiến Bác Văn không nhịn được mà nhăn nhó.
Quân Dao thấy biểu cảm đau đớn của anh mà cuống quýt lên vội điều chỉnh lại lực của tay.
Lúc lau chân cho anh sơ ý đã chạm vào chỗ không nên chạm phải, cô không phải ngây ngốc tới mức không cảm nhận được có thứ gì đó đang dần nhô lên dưới lớp quần kia.
Bàn tay cầm khăn của Quân Dao bỗng chốc khựng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, cứng đờ không chút cảm xúc.
Bác Văn cầm lấy tay Quân Dao, ánh mắt anh hướng về phía đũng quần mình – nơi mà có thứ gì đó không nhịn được đã nhô lên.
"Quân Quân...!Em chọc c ậu nhỏ rồi..."
"E...!Em...!Em làm cái gì chứ? Em...!Em có chọc gì đâu?"
Quân Dao lắp ba lắp bắp, cô đã ngượng muốn chết rồi Bác Văn còn cố tình nói lại, chẳng nhẽ anh nghĩ cô không biết chắc?
"Mặt em rất đỏ...!Em ngượng sao?"
"Ngượng – Ngượng cái gì mà ngượng! Tại sao chỉ lau người thôi mà anh cũng..."
"Cũng gì cơ..."
"Cũng, cũng phản ứng rồi...!Anh dễ phản ứng đến thế cơ à...?"
Mân mê những ngón tay thon dài của Quân Dao, Bác Văn bật lên một tiếng cười trầm thấp mới ngẩng đầu lên nhìn cô: "Anh chưa từng nói cho em biết nhu cầu của anh