Chỉ vài ngày nữa là Bác Văn xách vali sang Pháp công tác, những ngày này anh như kẹo cao su bám dính không chịu rời khỏi Quân Dao nửa bước khiến Quân Dao cảm thấy vô cùng phiền não.
Đã đèo bòng bụng lớn lại còn thêm đứa trẻ 31 tuổi to xác nữa.
Một buổi trưa se se lạnh, Quân Dao nhận được cuộc điện thoại từ Tô Trục Lâm báo rằng chút nữa anh ấy cùng Bác Thanh với Tô Tử Đằng sẽ kéo bè kéo lũ tới nhà cô ăn cơm trưa tiện thể có chuyện hệ trọng muốn thông báo.
Đúng 11 giờ, cơm nước đã dọn hết lên bàn thì vừa hay ba người kia cũng vừa tới.
Quân Dao đón họ vào nhà, Bác Văn vẫn đeo tạp dề đứng dựa vào cửa bếp, tay cầm muỗng múc canh lườm nguýt ba người kia.
"Này, lâu lâu mới đến thăm vợ chồng hai người mà đón chào tôi bằng ánh mắt kiểu gì đấy?"
"Thế à? Thăm hay ăn trực? Cũng trùng hợp nhỉ, bảo giúp mà lúc tới vừa hay cơm nước xong xuôi hết rồi, chỉ còn thiếu mấy cái mồm tới ăn thôi?"
Tô Trục Lâm không thèm nói lai với Bác Văn, anh quay ra nhìn Quân Dao than vãn: "Anh vẫn không hiểu sao em chung sống vui vẻ được với cậu ta đấy? Thôi được rồi, anh đây không thèm chấp, anh tới chơi với em với cháu nhỏ của anh là chính.
Sao rồi, lâu rồi không gặp cháu anh đã lớn như vậy rồi cơ đấy?!"
"Chứ sao nữa, nhờ bạn anh chăm mà cả mẹ cả con béo đều luôn."
"Béo cái gì mà béo, vẫn đẹp chán.
Vậy là mấy tháng rồi?"
"Được hơn 7 tháng rồi anh ạ.
Cũng chẳng bao lâu nữa là sinh.
Thôi thôi, mọi người ra ăn thôi kẻo đồ ăn nguội mất, hôm nay chồng em làm nhiều món lắm ạ."
Tất cả kéo nhau ra bàn ăn.
Bấy giờ Quân Dao mới nhớ ra ban nãy qua điện thoại Tô Trục Lâm nói có chuyện hệ trọng muốn nói với mọi người.
"A, ban nãy anh Trục Lâm bảo có chuyện quan trọng cần thông báo, là chuyện gì thế ạ?"
"Quân Dao, đừng hỏi nữa, cậu ta sẽ được nước..." Tô Tử Đằng day day thái dương ngăn cản Quân Dao trong sự bất lực.
"Sao lại thế?"
Sau một quãng thời gian xích mích trong suy nghĩ cũng như giữ khoảng cách lớn, sau dần dưới lời khuyên của Bác Văn, Quân Dao cũng không còn bài xích Tô Tử Đằng nữa.
Cô coi anh giống như Tô Trục Lâm – một người bạn, dĩ nhiên mối quan hệ trước đây của hai người họ không thể khiến Quân Dao quá thân thiết được, nhưng ít nhất đã đỡ hơn rất nhiều.
"Hứ, đúng là không có thì ghen tị.
Tính khí của cậu với Bác Văn như anh em cùng một mẹ mà ra nhỉ? Đều hãm như nhau.
Thiết nghĩ người con gái nào mới có thể thuần hóa được con quỷ như cậu nhỉ?"
"Thôi nào, tóm lại là có chuyện gì? Thanh Thanh, em biết không thì nói luôn đi.
Mà sao nãy giờ em im lặng thế?"
"Em...!Thôi, để Trục Lâm nói đi ạ..."
"Đây, anh nói luôn đây em chớ tò mò...!Tèn ten! Anh đã chính thức cầu hôn Bác Thanh thành công, sao nào thấy anh thấy tôi giỏi không? Anh đây sắp là người đàn ông có gia đình rồi đấy, vợ đẹp lại còn làm diễn viên."
Tô Trục Lâm kéo bàn tay của Bác Thanh đang đặt trên đùi mình giơ lên cho tất cả mọi người cùng xem.
Ở ngón giữa của bàn tay trắng trẻo thon dài ấy là chiếc nhẫn kim cương vừa xinh sáng rực cả lên.
Một bên Tô Trục Lâm đắc ý nhìn mọi người xung quanh, một bên Bác Thanh ngượng ngùng cúi mặt xuống.
"Vậy chẳng phải quá tốt rồi sao?! Chúc mừng, chúc mừng hai người nha!"
"Công nhận vợ cậu thì xinh thật, nhưng không xinh bằng vợ tôi."
"Cái gì? Vợ tôi là em gái cậu mà cậu nói thế nghe được à?!! Cô ấy là diễn viên nổi tiếng tài năng vạn người mê đấy!"
"Thì sao? Phim vợ cậu đóng kịch bản do vợ tôi viết đấy? Hơn nữa...!Chuẩn bị tâm lý gọi ông đây một tiếng anh vợ đi?"
"..."
Ba người còn lại nhìn hai người đàn ông to đầu tranh cãi mà thấy mệt thay.
Lần nào gặp nhau cũng chỉ có Tô Trục Lâm với Bác Văn đôi co với nhau, Tô Tử Đằng tính cách chẳng khác Bác Văn là bao nên không có nhu cầu tham gia hỗn chiến cho lắm.
Bữa cơm nhanh chóng được càn quét không còn chút gì, Bác Thanh đỡ Quân Dao ra ngoài phòng khách hai chị em cùng tám chuyện.
Từ sau tang lễ của Bác lão gia đã hơn một tháng, Bác Thanh liên tục đi quay Show truyền hình nên chị dâu em chồng bọn họ chưa có cơ hội gặp lại nhau.
Cả hai ngồi ngoài nói đủ thứ chuyện trên đời, từ việc em bé trong bụng cho tới chuyện Bác Thanh được cầu hôn ra sao, ....
Ba người đàn ông đứng trong bếp đeo tạp dề, hai người rửa bát một người dọn dẹp.
Xong xuôi thì Bác Văn ngó nhìn hai chị em bên ngoài vẫn nói chuyện quên cả trời đất, anh cùng hai người bạn của mình không làm phiền liền xoay bước lên thư phòng riêng của anh nói chuyện, dù sao cũng có việc cần nhờ vả.
Đóng cửa thư phòng lại, Tô Tử Đằng trực tiếp lên tiếng luôn.
"Có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ đúng không, nói đi?"
"Sắp tới tôi phải sang Pháp công tác, ít nhất là hai tuần, lần bàn hợp đồng này sẽ mang tính quyết định rất lớn cho tầm ảnh hưởng của Bác Thị.
Tôi tính mang Quân Dao đi cùng nhưng cô ấy bụng lớn đi lại nhiều mệt mỏi nên thôi nhưng để cô ấy ở nhà một mình cũng không an tâm.
Khi tôi đi Quân Dao sẽ sang nhà ba mẹ vợ ở, tôi muốn nhờ các cậu để ý cô ấy một chút."
Tô Trục Lâm cười xòa, anh ấy huých mạnh vai Bác Văn cười lớn: "Trời ạ, tưởng gì nghiêm trọng.
Chỉ là Quân Dao xa cậu có hai tuần thôi sao? Bám vợ thật đấy nhưng cậu quên là vợ cậu là người trưởng thành rồi à, đừng coi cô ấy là con nít vậy chứ?"
"Có biến phải không?"
"Hả, biến gì? Tử Đằng, cậu bị quan trọng hóa vấn đề giống Bác Văn đấy à?"
"Ừ.
Có biến...!khá lớn.
Hôm trước Bác Trí Viễn đến nhà gặp tôi, thằng nhóc đã nói hết cho tôi nghe mọi vấn đề liên quan đến Bác Thành Trung..."
Tô Trục Lâm lần này không còn ngả ngớn cười cợt nữa, mặt anh lập tức nghiêm túc hẳn khi nhắc tới Bác Thành Trung.
Chơi cùng một hội từ nhỏ, mọi chuyện trong gia đình của Bác Văn hai đại gia họ Tô đều rất rõ, Bác Thành Trung là một mối nguy hiểm, mối đe dọa tới cuộc sống của Bác Văn.
"Ông ta lại giở trò gì? Chắc chắn có liên quan tới chuyện cậu được Bác lão gia nhất quyết đưa cậu lên làm chủ tịch Bác Thị phải không?"
Bác Văn mở cửa sổ thư phòng, tự mình châm một điếu thuốc lấy ra từ trong ngăn kéo.
Anh nhả ra một ngụm khói trắng, một tay đút túi quần trầm giọng kể lại toàn bộ những gì Bác Trí Viễn đã nói với mình ngày hôm đó.
Hai người kia nghe xong, mỗi người một phản ứng riêng.
Tô Tử Đằng thì trầm ngâm nhưng trong ánh mắt không giấu được cơn bực tức.
Còn Tô Trục Lâm thì dễ nổi nóng hơn, chuyện vừa kể xong là không tiếc lời chửi bới điên cuồng.
"Mẹ kiếp cái loại chó chết đấy.
Lão ta tưởng lão ta là ba