Đúng 9 giờ sáng hôm sau Tô Tử Đằng có mặt ở trước cổng nhà Quân Dao.
Quân Trạch đỡ con gái ra ngoài, thấy Tô Tử Đằng thì cũng hớn hở hỏi thăm lắm.
Theo như ông nhớ, Quân Dao kể cậu này là bạn của con rể, nhìn cũng rất đứng đắn, xem ra có thể tin tưởng được.
"Chào chú Quân! Cháu là bạn của Quân Dao với Bác Văn, tên Tô Tử Đằng ạ!"
"Ừ, ta nghe con bé nói rồi.
Nhờ cậu đưa nó đi cẩn thận nhé, bụng lớn rồi đi đâu cũng cần phải chú ý ấy mà."
"Chú Quân yên tâm, cháu sẽ đưa em ấy đi tới nơi về tới chốn."
Tạm biệt ba Quân, Quân Dao theo Tô Tử Đằng lên xe đi thẳng tới trung tâm thương mại.
Hai người vốn ít chủ đề nói chuyện, xuyên suốt dọc đường đi cũng không nói với nhau lời nào chỉ mải ai làm việc nấy.
Rất nhanh đã tới nơi, Tô Tử Đằng đậu xe vào bãi rồi giúp Quân Dao di chuyển vào thang máy.
Vì bụng lớn nên những bước chân của cô vừa nặng nề lại chậm chạp hơn.
Tô Tử Đằng rất muốn đỡ cô đi như mọi người nhưng sợ sẽ làm cô khó chịu, anh chỉ chậm rãi bước theo sau phòng hờ có gì anh đứng sau cũng sẽ kịp đỡ lấy.
"Em muốn đi đâu trước?"
"Lên tầng bốn xem quần áo sơ sinh đi.
Mua xong thì xuống siêu thị mua chút hoa quả với rau."
"Ừ."
Hai người lên tầng bốn, Quân Dao cứ thể sải bước thẳng về hướng một gian bán quần áo cho trẻ sơ sinh.
Thực ra vốn có thể hỏi bác sĩ giới tính của em bé nhưng cả cô và Bác Văn đều lựa chọn việc không hỏi, cái gì bất ngờ vẫn hay hơn.
Quân Dao đứng ở kệ nâng lên đặt xuống, ngắm nghía không biết là bao nhiêu bộ quần áo, nhìn những bộ đồ nhỏ xinh trong tay mà thấy thích mắt vô cùng.
Tô Tử Đằng không can dự, anh đứng một bên đợi Quân Dao chọn đồ, nhìn đôi mắt biết cười cùng khóe miệng đang giương lên kia của cô, tư dưng lại thấy chạnh lòng rồi lại thấy vui cho cho người phụ nữ sắp làm mẹ ấy.
Cô thì vẫn cứ mải mê chọn đồ.
Tô Tử Đằng đứng kế không để tâm lắm nhưng không biết một thế lực nào mang đến cho anh một cảm giác không an toàn.
Tô Tử Đằng lén ngước mắt lên, một bóng người nào đấy che kín mặt mũi lấp ló trước gian hàng anh cùng Quân Dao đang đứng.
Hành tung người này xem chừng rất bí hiểm, biết có chuyện chẳng lành, Tô Tử Đằng cố ý đánh động đối phương bằng cách ngẩng hẳn đầu lên xem hắn ta sẽ làm gì.
Đúng như dự đoán, người nọ cũng biết xem chừng đã bị phát hiện, hắn ta ban đầu còn lập cập xong đi thẳng vào trong cũng giả bộ lựa đồ cho em bé.
"Chọn xong hết chưa em?"
"Xong rồi, để em mang ra thanh toán."
"Đứng đây, để anh thanh toán cho.
Coi như quà của chú tặng cháu nhỏ đi."
"Ơ..."
Tô Tử Đằng nhanh chóng đem giỏ đồ Quân Dao chọn lựa chán chê ra thanh toán.
Nhận túi đồ từ tay nhân viên là nhanh chóng kéo cô ra khỏi nơi đó.
Lúc hai người đi đối phương cx hướng mắt nghiêng đầu nhìn theo.
Chính Quân Dao cũng cảm nhận được điều khác thường, cô nhướng mày muốn quay lại xem phía sau có gì mà lại khiến Tô Tử Đằng gấp gáp như vậy nhưng đã bị anh ngăn lại.
"Tô Tử Đằng? Có chuyện gì mà phải gấp gáp thế? Hay anh giấu gì em?"
"Không? Có gấp sao?"
"Rõ ràng?"
"À, nhân viên vừa nhắn nói chút nữa anh về sớm ở bar có chút chuyện cần xử lí.
Đi, đi xuống siêu thị mua nốt đồ thôi."
"Vậy có gấp lắm không? Có thì về luôn?"
"Không sao, mua xong về vẫn được, không vội lắm."
Thấy anh nói vậy cô cũng không nghĩ ngợi gì nữa.
Thành công đánh lạc hướng Quân Dao, Tô Tử Đằng nhẹ nhõm thở phào một hơi trong lòng rồi cũng cô xuống tầng.
Chắc chắn theo như phán đoán của anh, người kia là tay sai của Bác Thành Trung phái đi theo bọn họ để theo dõi lịch trình rồi đem về báo lại cho ông ta.
Tô Tử Đằng rất khó chịu, càng muốn dằn mặt đối phương một phen cho biết đòn nhưng có Quân Dao ở đây, theo lời dặn dò của Bác Văn không muốn cô kinh hãi nên đành nhịn xuống.
Trong đầu anh lẩm nhẩm suy nghĩ chuyện này chắc chắn phải báo lại cho Bác Văn biết đường tính toán.
Quân Dao chọn lựa một số món đồ ăn rồi cùng Tô Tử Đằng sớm ra về vì không muốn làm trễ nải công việc của anh.
Trước lúc vào nhà còn không quên nói với anh một chuyện.
"À, có chuyện em muốn nhờ anh nữa."
"Em nói đi."
"Ngày mai là lịch khám thai định kì, em có định nhờ Bác Thanh đi cùng nhưng em ấy có lịch quay CTV nên nếu rảnh mai anh đưa em đi được không?"
"Được, vậy mai anh qua."
"Cảm ơn anh!"
"Không có gì."
Tô Tử Đằng sau khi trở về quán bar lập tức mở máy liên lạc với Bác Văn thông báo tình hình.
Nhưng từ nhắn tin tới gọi đều không liên lạc được, nghĩ mẩm do Bác Văn đang có công việc không tiện nghe nên thôi mà nếu mở máy thấy cuộc gọi nhỡ chắc chắn Bác