Bác Văn lái xe từ nhà thẳng đến nhà Quân Dao.
Quân Dao khi này ở nhà cũng tất bật váy áo, ban đầu định ăn mặc trang trọng một chút nhưng nghĩ lại hình như là họ đi hẹn hò nên cô đành tiết chế lại mọi thứ.
Tới khi sửa soạn xong xuôi thì Bác Văn cũng vừa vặn đến nơi.
Cô vội vàng xuống tầng để anh không phải chờ lâu
"Dao Dao, đi đâu đấy con?" Quân Trạch đang ngồi đọc báo nhìn thấy con gái gấp gáp thì cũng tò mò.
"Ba đoán xem?"
"Xinh đẹp như này....!Con đi hẹn hò?"
"Không nói với ba nữa, con đi đây kẻo muộn!"
Cô xách túi chạy ra khỏi nhà.
Trước cổng nhà Bác Văn đang cúi mặt tựa vào xe, trên tay anh là một điếu thuốc đang hút dở, khuôn mặt thoáng qua nét ưu tư.
Cô tiến lại gần anh, Bác Văn đang cúi đầu suy nghĩ thì xuất hiện mũi giày cao gót đứng đó, anh liền ngẩng đầu đã thấy Quân Dao đứng trước mặt anh rồi liền vội vàng dập tắt điếu thuốc.
"Em đây rồi!"
"Anh chờ lâu chưa?"
"Không lâu, anh mới tới thôi.
Em lên xe đi!"
Hôm nay đi chơi, Quân Dao chọn cho mình một chiếc váy hoa nhẹ nhàng của mùa thu đông, mái tóc uốn xoăn nhẹ được cô tùy ý thả ra, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ nhưng sao rất xinh đẹp.
Thấy cô, mọi bực tức khó chịu ban nãy của Bác Văn trong phút chốc đều một mực tan biến hết.
Anh vòng sang ghế phụ mở cửa cho cô mới quay lại ghế lái.
Trước khi vào xe còn không quên đứng ngoài nhai nhanh kẹo cao su để khử mùi thuốc lá.
Tới khi vào xe cũng đã không còn mùi thuốc lá mà thay vào đó là một hương bạc hà nhàn nhạt.
Bác Văn khởi động xe rời đi.
"Anh có tâm sự gì sao?"
"Sao em hỏi vậy?"
"Lấy kinh nghiệm của một tiểu thuyết gia ngôn tình, thường đàn ông chỉ hút thuốc khi họ có phiền muộn...!trừ mấy ông chú bụng lớn hút thuốc là vì thói quen.
Với lại từ lúc quen anh cũng chưa thấy anh hút thuốc bao giờ..."
"Em lo cho anh đấy à?" Bác Văn cười cười trêu chọc cô
"Ừ, có chút lo lắng.
Đừng hút thuốc nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe...!Có ưu phiền gì có thể nói được cứ nói với tôi, tôi rất giỏi lắng nghe!"
Anh chỉ định trêu chọc cô nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời ngoài tưởng tượng của mình.
Bác Văn đứng hình mất vài giây mới máy móc trả lời lại cô: "Được, đều nghe em!"
Xe đi được một đoạn thì Bác Văn chỉnh điều hòa ấm lên một chút, bật một bài nhạc du dương rồi quay sang hỏi cô:
"Mấy ngày qua anh nghĩ rồi, việc ngỏ lời cầu hôn với em như vậy là quá đường đột.
Đương nhiên anh vẫn giữ lời cầu hôn đó đợi đến khi em suy nghĩ xong, chỉ là trong thời gian này được nghỉ phép không bằng chúng ta thử tìm hẹn hò một chút xem sao...!Anh nghĩ cũng không nên cắt bỏ bước nào trước khi đến hôn nhân."
"Được!"
"Vậy em muốn đi đâu không?"
Quân Dao nghĩ nghĩ một hồi: "Đi đến mua sắm được không? Sau đó chúng ta đi ăn trưa?"
Nghe lời cô, Bác Văn đánh tay lái di chuyển đến trung tâm thương mại.
Tới nơi, anh xuống xe mở cửa cho cô xuống.
Lúc đứng chờ thang máy, trong đầu anh còn suy nghĩ có nên nắm tay cô không vì anh biết cô bài xích với việc gần gũi với nam giới.
Còn đang mải suy nghĩ thì một bàn tay bé nhỏ đã chủ động nắm lấy tay anh, mười đầu ngón tay đan vào nhau, hành động ấy của cô khiến anh ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa
"Chẳng phải thử hẹn hò như bao người sao? Vậy làm sao thiếu được bước nắm tay? Anh bất ngờ gì cơ chứ?"
Bác Văn để ý khi cô nắm tay anh, trên trán đã tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt cô cũng rất căng thẳng.
Anh sợ nếu còn nắm tay cô sẽ căng thẳng quá mà ngất mất, còn định buông tay ra thì Quân Dao lại nắm chặt hơn nữa
"Em...."
"Không sao, tôi vẫn ổn.
Chúng ta đi thôi!"
Cả buổi sáng hôm đó Quân Dao lôi xềnh xệch Bác Văn đi hết cửa hàng này tới cửa hàng khác, thu thập biết bao nhiêu túi đồ nhưng một nửa của số đó cũng là quần áo mà cô chọn cho Bác Văn.
Ban đầu khi cô đòi chọn đồ cho anh nhưng