Thời gian hai tiếng ngồi học môn học tự chọn, Ninh Nhuệ Tinh chỉ cảm thấy bản thân mình như đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Hơi ấm dán chặt ở vùng eo nhắc nhở cô về sự thân mật của mình với Giang Dữ trước mặt mọi người vào ngay lúc này, nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại không để ý được nhiều như vậy, cô thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liền ngay lập tức có thể đối diện với gương mặt chứa đầy sự ân cần, quan tâm của Giang Viên.
Từ sự tò mò và quan sát đánh giá lúc ban đầu đến sự yêu thương và quan tâm lo lắng của hiện tại, Ninh Nhuệ Tinh cũng không biết Giang Viên trong đầu mình đã tự bổ não những gì, cô vẫn đang mệt mỏi, uể oải nằm dài trên bàn học.
Giang Dữ cúi đầu làm việc của mình, dường như cảm giác được Ninh Nhuệ Tinh đang tụt cảm xúc, bàn tay đang đặt ở một bên eo của cô thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi cô.
Không dễ dàng gì đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, phòng học vốn dĩ đang yên tĩnh cũng cùng với đó mà trở nên ồn ào, náo loạn.
Lục lục tục tục có người đứng lên đi ra, Ninh Nhuệ Tinh điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình, cũng cùng với mọi người đứng lên, muốn rời khỏi phòng học.
Ai biết được, Giang Dữ vậy mà lại ngồi im trên chỗ ngồi của mình, động cũng không thèm động.
Bởi vì vị trí chỗ ngồi, Ninh Nhuệ Tinh ngồi ở bên trong, đường đi ra của cô không còn nghi ngờ gì nữa đã bị Giang Dữ chặn lại, thấy anh duy trì dáng vẻ không động đậy, vừa nhìn thấy ánh mắt của Giang Viên lại làm như vô ý mà đặt trên người cô, cô không tránh được có chút sốt ruột lên tiếng thúc giục anh, “Giang Dữ, sao anh vẫn còn không đi?”
“Không vội, anh dẫn em đi làm quen với cô của anh một chút.”
Giọng nói của Giang Dữ rất thấp, tư thế thản nhiên, giống như là đang dùng dáng vẻ không để ý lắm để nói đến một chuyện không mấy quan trọng, nhưng giọng điệu đó lại mạnh mẽ đem trái tim của Ninh Nhuệ Tinh treo lên.
Trước không nói đến người đó là cô của Giang Dữ, cứ nói đến việc cô ấy là giáo viên đứng lớp môn học tự chọn của mình, trong lòng Ninh Nhuệ Tinh liền ngay lập tức sản sinh ra một loại cảm giác hơi hơi lảng tránh.
Hôm nay gặp cô của anh, căn cứ theo tốc độ của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh thật sự là không hề nghi ngờ, liệu ngày mai có phải là sẽ bị dẫn tới gặp ba mẹ của anh luôn không?
Khung cảnh Ninh Nhuệ Tinh đứng đó còn Giang Dữ thì đang ngồi đã thu hút được sự chú ý của không ít người vẫn còn chưa rời đi, hơn nữa gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh lại có chút kỳ lạ, nhìn cảnh tượng đó liền khiến người ta đoán già đoán non rằng hai người họ có phải là cãi nhau rồi hay không?
Nhìn thấy rất nhiều ánh mắt trong sáng trong tối đặt lên người mình, Ninh Nhuệ Tinh càng gấp hơn, cô hơi khom người dựa gần vào Giang Dữ, “Nhanh đứng dậy đi, chúng ta đi nhanh nào.”
Giang Dữ lúc này cũng nhìn ra sự căng thẳng, sốt ruột của Ninh Nhuệ Tinh, anh không tránh được lại có chút buồn cười, “Sớm muộn gì cũng phải gặp mặt......”
Lời nói như vậy thì cũng không sai, nhưng cô còn chưa chuẩn bị tốt mà.
Trọng điểm là, theo như lời Giang Dữ nói thì Giang Viên chắc chắn sẽ đem tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay toàn bộ kể lại với ba mẹ của Giang Dữ, khí sắc và hình tượng của cô ngày hôm nay không được tốt lắm, hơn nữa mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay vẫn luôn là một vấn đề lớn, mẹ của Giang Dữ có khi nào sẽ không thích cô hay không?
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ vậy, cô vô thức lại muốn trốn tránh.
Nhìn thấy Giang Dữ vẫn ngồi ở đó không động đậy, con ngươi của Ninh Nhuệ Tinh khẽ đảo, cô mặc kệ những người khác trong phòng học vẫn còn chưa rời đi, lại liếc mắt nhìn lên bục giảng, thấy Giang Viên đang đứng gọi điện thoại xoay lưng lại với vị trí của cô, trong lòng cô chợt nhẹ nhõm, hai cánh tay chống vào bàn phía sau, đôi chân dài duỗi về phía trước, muốn trèo lên cái ghế trước mặt để rời khỏi phòng học.
Hành động của Giang Dữ chợt dừng lại, anh ngược lại không hề nghĩ đến Ninh Nhuệ Tinh trong lúc cấp bách, nóng lòng lại có thể làm ra một loạt động tác như vậy.
Ninh Nhuệ Tinh đang ngồi trên bàn, cô chống tay muốn nhảy xuống đất, một đôi bàn tay to lớn ấm áp từ phía sau ôm lấy eo cô, trực tiếp từ trên bàn bế bổng cô lên.
Đợi sau khi Ninh Nhuệ Tinh lấy lại tinh thần, cô phát hiện ra bản thân mình vậy mà lại trực tiếp bị Giang Dữ ôm lấy ngồi trên đùi của anh.
Giang Dữ giam cầm Ninh Nhuệ Tinh trong lồng ngực của mình, hơi ấm giữa lời nói và hơi thở toàn bộ đều rơi trên đỉnh đầu của cô, kèm theo đó là chút ý cười mờ ám, "Anh đi cùng em, đừng sợ."
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kinh hô nho nhỏ, Ninh Nhuệ Tinh cũng biết sợ là bởi vì tư thế của mình và Giang Dữ, cô vùng vẫy muốn đi xuống, trong lúc làm loạn lại nghe thấy tiếng rên khẽ của Giang Dữ, "Đừng động."
Ninh Nhuệ Tinh rũ mi mắt, khắp gương mặt ửng lên một màu đỏ, nhưng cơ thể cô cũng theo đó mà cứng đờ lại, động cũng không dám động.
Giữa đùi cô bị vật gì đó cứng cứng chống lên, Ninh Nhuệ Tinh chưa từng đích thân trải qua chuyện này nhưng mà cũng từng nghe nói qua, tất nhiên hiểu biết được nó là cái gì, lại nghĩ đến hai người các cô đang ở trong phòng học, sắc mặt lại càng thêm đỏ tươi.
Trong phòng học cũng gần như là không còn lại bao nhiêu người, Giang Dữ kiềm chế bản thân mình xong, anh đem Ninh Nhuệ Tinh đặt lên chỗ ngồi bên cạnh, chỉ là cánh tay vẫn còn giữ lấy cổ tay cô.
Ninh Nhuệ Tinh đem hành động này tự giải thích thành anh sợ cô chạy mất.
Nhưng bây giờ trong phòng học chỉ còn có cô, Giang Dữ và Giang Viên đang nghe điện thoại, nếu như cô muốn chạy, thực sự thì cũng quá giấu đầu hở đuôi rồi, hơn nữa Giang Viên còn là giáo viên của cô, không biết phải làm sao, Ninh Nhuệ Tinh chỉ có thể căng da đầu lên, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Giang Dữ.
Giang Viên gọi điện thoại xong, xoay người lại liền nhìn thấy Giang Dữ đang dắt lấy tay của cô bé đứng ở bên cạnh bàn trên bục giảng.
Gương mặt của cô bé đỏ ửng, khóe mắt và đuôi chân mày đều đang chứa đựng ý xuân tình nồng và nét khó xử, ngập ngừng, lại nghe thấy tiếng hít thở của Giang Dữ có chút không được ổn định, Giang Viên không tránh được lại nhìn Giang Dữ thêm vài lượt.
Giang Dữ bị ánh mắt của bà cô nhà mình nhìn đến mức đầu đầy mờ mịt. Anh tất nhiên là không biết được trong đầu Giang Viên đã bổ não ra hình ảnh Giang Dữ vừa nãy có phải là lại chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta rồi hay không?
"Cô, đây là bạn gái của con, Ninh Nhuệ Tinh", Giang Dữ nói xong, xoay đầu nhìn Ninh Nhuệ Tinh rồi giới thiệu, "Dư Dư, đây là cô của anh."
Giọng nói của Giang Dữ lúc giới thiệu rất bình tĩnh, nhưng Giang Viên lại nghe ra được ý nghĩa trong lời nói của anh.
Đang ở trước mặt cô mà Giang Dữ lại gọi biệt danh của cô bé này, gọi đến mức thân mật như vậy, hơn nữa còn đem người đến trước mặt giới thiệu cho cô, như vậy chứng tỏ là đã thật sự động lòng rồi, ánh mắt của cô khi nhìn sang Ninh Nhuệ Tinh không tránh được cũng chứa đựng nhiều thêm vài phần ý cười chân thành hơn so với trước đây.
Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu, trong đầu đều là ý nghĩ nên gọi Giang Viên là cô giáo hay là nên gọi theo Giang Dữ, gọi Giang Viên là cô đây, nhưng mà cô cùng với Giang Dữ vẫn còn chưa có gì, lại nghe được giọng nói của Giang Dữ, bỗng dưng bị anh chạm một cái, cô ngẩng đầu lên, lời nói còn chưa kịp suy nghĩ liền theo đó buột miệng thốt ra, "Cô, con chào cô."
Giang Dữ chợt ngây người, theo sau đó là một nụ cười khẽ.
Vừa nãy anh thấy Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu giống như là đang phát ngốc, là người thân còn đỡ, quan trọng hơn hết Giang Viên còn là giáo viên phụ trách môn học này của Ninh Nhuệ Tinh, anh không muốn để cho Giang Viên có bất cứ chỗ nào xem nhẹ Ninh Nhuệ Tinh nên liền đụng nhẹ vào sau lưng cô một cái nhắc nhở cô lấy lại tinh thần, ai biết được Ninh Nhuệ Tinh lại gọi theo anh, trực tiếp gọi Giang Viên một tiếng cô.
Ninh Nhuệ Tinh lấy lại tinh thần, cô thật sự hận không thể ngay lập tức trốn xuống dưới lòng đất.
Sau đó Giang Viên và Giang Dữ nói với nhau những gì, cô một chữ cũng nghe không lọt nữa, cả người cứ như đang lơ lơ lửng lửng.
Trong lúc bừng tỉnh hình như cô có nghe được Giang Viên nói một câu, "Mấy ngày nữa dẫn về nhà ăn cơm", mà cô lại nhẹ nhàng cùng với Giang Dữ trả lời một tiếng “dạ”.
Đợi đi ra khỏi dãy lầu dạy học, gió lạnh chợt thổi qua, dòng suy nghĩ của Ninh Nhuệ Tinh lúc này mới rõ ràng, thông suốt hơn.
Mọi chuyện đã qua đi rồi, Ninh Nhuệ Tinh cũng không thể nói thêm điều gì nữa, nhưng trong lòng cô vẫn có chút khó chịu, lại nhìn thấy dáng vẻ Giang Dữ khắp gương mặt đều là sự vui vẻ, cô liền hung hăng đấm Giang Dữ mấy quyền.
"Đều tại anh, quá mất mặt rồi", Ninh Nhuệ Tinh ngừng một chút, ngữ khí của cô càng thêm oán hận, "Em sao lại còn cùng với anh gọi ra như vậy chứ..."
Giang Dữ nhấc tay nhẹ xoa mái tóc của cô,
nhẹ giọng an ủi, "Dù sao sau này cũng phải gọi mà."
Anh không nói còn đỡ, vừa nói xong Ninh Nhuệ Tinh liền tức giận, cô lại hung hăng đấm vào cánh tay của Giang Dữ mấy phát, lúc này trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Sức lực cô dùng để đánh vào người anh không nặng không nhẹ, giống như là lông vũ lướt nhẹ qua đáy tim, kích thích lên một loạt cảm giác tê tê dại dại, Giang Dữ nhẹ ho một tiếng, áp chế xuống cảm xúc đang dâng trào của mình, anh nắm lấy tay của Ninh Nhuệ Tinh, "Em đói chưa, dẫn em đi ăn thứ gì nhé."
Anh biết buổi tối mỗi ngày Ninh Nhuệ Tinh đều phải ăn một chút điểm tâm khuya, từ sau khi ở bên nhau, anh vẫn luôn ghi nhớ thói quen này của cô.
Thấy Giang Dữ như vậy, Ninh Nhuệ Tinh ngược lại bắt đầu có chút xấu hổ, cô uyển chuyển đáp lại một tiếng “vâng”.
Cũng được đi, dù sao sau này cũng phải gặp mặt, cái gì qua rồi thì cứ cho nó qua đi.
Chỉ cần người kia là Giang Dữ thì cái gì cũng được cả.
Con đường món ăn ngon ở bên ngoài trường học sở dĩ được gọi là "Con đường sa đọa" là bởi vì mỗi khi tối đến, người đến đây tiêu khiển, giải trí rất đông, cực kỳ náo nhiệt.
Đến buổi tối, Ninh Nhuệ Tinh không thích ăn những thứ dầu mỡ ngấy ngán, cô bèn kéo theo Giang Dữ đi vào một cửa hàng bán đồ ăn ngọt có bánh kem, bánh mì, trà sữa.
Giang Dữ cầm lấy hóa đơn Ninh Nhuệ Tinh đã chọn xong đi tính tiền, một mình cô ngồi đợi trên ghế đang nhàm chán thì bất ngờ liền nhận được lời mời video call từ mẹ của cô.
Ninh Nhuệ Tinh liếc mắt một cái về phía sau, thấy bản thân mình đang ngồi trong góc quán, môi trường này rất thích hợp để gọi video call, hơn nữa, từ trước đến nay cô chưa từng từ chối cuộc gọi video call của mẹ, lấy tai nghe ra cắm vào, vuốt ngang điện thoại một đường sau đó liền nghe điện thoại.
Trên màn hình ngay lập tức xuất hiện gương mặt dịu dàng, ấm áp của mẹ cô, còn một nửa camera quay vào người bố đang cúi đầu lật sách ở bên cạnh.
Cô không ngờ bố cô lại ở nhà, bình thường bố cô hầu như cả năm đều đi công tác nước ngoài, trừ những ngày nghỉ lễ, ông rất ít khi ở nhà.
"Vừa đúng lúc hôm nay ba con ở nhà, mẹ liền muốn video call với con một chút", mẹ Ninh nói xong, lại hỏi tiếp, "Dư Dư, con đang ở ngoài hả?"
"Dạ, vừa khéo có chút đói bụng liền ra ngoài ăn chút gì đó." Mẹ cô không hỏi là đi với ai, Ninh Nhuệ Tinh tất nhiên cũng sẽ không nói, dù sao cô chỉ muốn trước khi Giang Dữ quay trở lại kết thúc cuộc gọi video này là được rồi.
"Cùng với các bạn cùng phòng ký túc xá hả con?"
Ninh Nhuệ Tinh trong khoảnh khắc có một chút hoảng hốt, không biết nên trả lời như thế nào.
Cô quá hiểu mẹ của cô rồi, chỉ cần cô nói phải thì nhất định mẹ của cô sẽ chủ động muốn lên tiếng chào hỏi các bạn cùng phòng của cô. Thêm vào đó, vào ngày cuối tuần cách đây mấy tuần trước, mấy người bọn Hứa Giai Văn đã cùng với cô về nhà chơi một lần, quan hệ của bọn họ với mẹ của cô đều rất tốt, không thể nào sẽ không lên tiếng chào hỏi đối phương.
Trong lúc Ninh Nhuệ Tinh úp úp mở mở, cô nhìn thấy Giang Dữ đã đi về phía bên này.
Giang Dữ thấy Ninh Nhuệ Tinh đang cầm lấy điện thoại, đeo tai nghe giống như là đang video call với một ai đó, anh ngược lại cũng không nghĩ quá nhiều, vẫn còn chưa đi lại gần, anh đã thấy Ninh Nhuệ Tinh từ tốn hạ thấp xuống độ cao của điện thoại, sau đó cô hướng về phía anh ra hiệu một động tác tay, Giang Dữ khẽ nhướn mày, nhìn không hiểu động tác tay đó.
Nhìn thấy Giang Dữ mím chặt môi, một lời cũng không hề thốt ra, Ninh Nhuệ Tinh cho rằng anh đã nhìn hiểu động tác tay ý muốn anh đừng mở miệng nói chuyện của mình, trong lòng cô chợt nhẹ nhõm, vừa nãy không nghe thấy những lời mẹ của cô nói, lúc này cô chỉ có thể vô thức phụ họa trả lời theo "vâng" một tiếng.
Ai ngờ đâu sắc mặt của mẹ cô lại mạnh mẽ thay đổi, ngữ khí cực kỳ hưng phấn, "Dư Dư, con thật sự là có bạn trai rồi? Cậu ấy cũng học chung trường đại học với con hả? Là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi rồi? Học chuyên ngành gì vậy..."
Ninh Nhuệ Tinh cả đầu đều mây mù giăng lối, không biết mẹ của cô lấy ở đâu ra nhiều câu hỏi như vậy, cô đã thừa nhận mình có bạn trai lúc nào vậy chứ?
Đợi đã, cái câu hỏi mà lúc nãy mẹ cô vừa mới hỏi hình như là, "Dư Dư, con có phải là đã có bạn trai rồi hay không? Ba mẹ của con rất tiến bộ đó, lên đại học rồi cũng sẽ không quản con quá chặt nữa......", vừa nãy cô bận rộn làm ký hiệu tay với Giang Dữ, không tập trung nghe mẹ cô hỏi liền trả lời lại một tiếng "vâng". Ai mà biết được!
Nhìn thấy đôi mắt chứa đầy sự tò mò của mẹ trong màn hình video call, Ninh Nhuệ Tinh bất giác nuốt xuống một ngụm nước, đang muốn phủ nhận liền nhìn thấy.
Giang Dữ đi tới, anh cũng không ngồi xuống ghế mà ngược lại đứng ở bên cạnh cô, giọng nói của anh không cao không thấp, "Dư Dư, cái loại trà em đã gọi kia không thể làm 50% đường được."
Vẻ mặt của mẹ Ninh bởi vì nghi hoặc không hiểu được mà chuyển sang kích động, trái tim của Ninh Nhuệ Tinh mãnh liệt run rẩy, cô mạnh mẽ đứng dậy muốn đưa tay chặn miệng của Giang Dữ lại.
Mẹ cô nghe được bao nhiêu thì cô không biết, điều đáng sợ là đã nghe được một, hai câu, nếu không thì mẹ cô sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy.
Camera điện thoại theo động tác đứng lên của cô cũng bị thay đổi phương hướng, dáng vẻ Ninh Nhuệ Tinh che miệng Giang Dữ liền trực tiếp bị quay lại trên cửa sổ trò chuyện nhỏ ở góc trên bên phải.
Trong tai nghe vẫn còn truyền đến âm thanh một, hai câu nói gì đó, Ninh Nhuệ Tinh cùng với ba mẹ cô thông qua màn hình video call mà mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc gấp gáp cô liền nghĩ ngay đến việc trực tiếp ngắt cuộc gọi video này.
Muốn chết quá mà, thật sự là hễ lo lắng thì rất dễ mắc sai lầm, lúc nãy ba mẹ cô có thể đã trực tiếp biết Giang Dữ rồi...
Nếu như nói vừa nãy bị Ninh Nhuệ Tinh không phân biệt trái phải đúng sai, trực tiếp nâng tay lên chặn miệng lại, Giang Dữ còn có chút không hiểu lắm thì bây giờ vừa liếc mắt một cái liền có thể hiểu rõ được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, thấy Ninh Nhuệ Tinh thu tay lại muốn tắt điện thoại đi, Giang Dữ nào có thể cho phép điều đó xảy ra, anh dựa vào lợi thế chiều cao của mình, chỉ cần một động tác thôi liền có thể cướp được điện thoại của Ninh Nhuệ Tinh.
Giang Dữ nở một nụ cười lễ phép với hai người trong màn hình video call, "Con chào chú, chào dì, con là bạn trai của Dư Dư, tên là Giang Dữ."
Vậy mà lại còn tự giới thiệu nữa chứ, Ninh Nhuệ Tinh càng sốt ruột hơn, cô nhón chân lên muốn giành lấy điện thoại.
Giang Dữ cũng không cần làm gì cả, anh đưa ra một cánh tay, giữ lấy đỉnh đầu của cô, Ninh Nhuệ Tinh chỉ có thể bám víu lấy cánh tay của Giang Dữ rồi giương mắt nhìn.
Ninh Nhuệ Tinh từ trước đến nay vẫn luôn rất tự hào về chiều cao của mình, đây là lần đầu tiên cô hận bản thân mình sao không cao lên thêm một chút nữa.
Đợi đến lúc Giang Dữ đem điện thoại trả lại cho cô, đã là nửa tiếng sau rồi.
"Chú và dì rất vừa lòng với anh." Giang Dữ khẽ vân vê tay của Ninh Nhuệ Tinh rồi nói.
Ninh Nhuệ Tinh nghe vậy liền trừng mắt nhìn Giang Dữ một cái, còn cần anh phải nói sao, vừa nãy trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cô đeo lấy một bên tai nghe, nghe thấy ba mẹ cô thỉnh thoảng lại truyền sang vài tiếng cười, cô cũng biết hai người họ được Giang Dữ nịnh nọt vui vẻ đến mức nào, thậm chí đến cuối cùng, cũng không thấy hai người họ nói thêm với cô câu nào nữa, liền ngắt điện thoại luôn.
Cô thậm chí còn có chút hoài nghi cô có phải là con ruột hay không, còn có Giang Dữ nữa, thật sự là một tí cũng không hề giống với dáng vẻ dịu dàng, ấm áp nhưng luôn lãnh đạm, thờ ơ trong lời đồn của người khác, cô thật sự có chút vô cùng kinh ngạc với sự nhiệt tình này của anh.
Trong lúc bất tri bất giác, cô đã nói ra suy nghĩ ở trong lòng.
"Còn không phải là bởi vì em sao." Giang Dữ nhẹ nhàng gõ xuống đỉnh đầu của cô.
"Cứ đợi em tốt nghiệp đã, học sinh tiểu học."