Hân Nghi mệt mỏi mơ màng mở mắt dậy hai tay vô thức giơ lên xoa xoa thái dương, thân thể đau nhứt một cách vô thức. Cả người cô như thể bị ai đánh đập hành hạ phanh thây thành trâm mãnh, đôi chân yếu ớt lơ bước xuống giường tiến vào nhà vệ sinh tấm rữa thân thể rồi điện thoại cho Lisa mang trang phục đến. Lisa vui vẻ khi nghe được điện thoại của Hân Nghi vì cả đêm hôm qua tiểu thư không nói không rằng mà đã bỏ đi còn đám thuộc hạ lại vô dụng tìm mãi không ra tin tức gì nhưng sáng nay tiểu thư đã điện thoại điều đó cho thấy tiểu thư Hân Nghi đã an toàn, Lisa vui vẻ chuẩn bị đồ và điện thoại báo cho ngài Romer biết tin.
Hân Nghi tựa lưng vào giường, có cái gì đó màu vàng sáng lấp lánh trên bàn. Hân Nghi giơ tay với lấy, thì ra là một tấm danh thiếp nhưng thiết kế và chất liệu thật đặc biệt cái tên Âu Dương Khải Vệ hiện rõ lên. Hân Nghi nhếch mép cười khinh bỉ bản thân cho việc đêm qua bấu chặt tấm danh thiếp trong tay, do tấm danh thiếp bằng kim loại lại là loại mỏng nhanh chóng cắt vào da thiệt trắng của cô, dịch màu đỏ chảy ra...
Lisa thấy vẻ mặt tiểu thư tối sầm xuất hiện vài tia suy nghĩ khó hiểu mà tay lại bóp chặc thứ gì đó đến chảy máu, Lisa tay cầm đồ buông xuống giường lấy trong ví ra một miếng băng cá nhân băng lại.
-Any, cô sao thế?
-Lisa lát điện thoại cho Ken bão anh ta đợi tôi ở sân bay.
-Dạ. Any hôm qua Chik đã ngỏ ý mời chúng ta hợp tác trong dự án sắp tới của họ.
*(Chik hãng thời trang nỗi tiếng ở nước B đang lang sang thị trường nước A và có ý định lang ra toàn thế giới.)
-Ừ, xem thành ý ra sao rồi quyết định.
Máy bay sao vài giờ đáp xuống nước A, tài xế riêng và đám vệ sĩ đã đi vào dọn đường cho Hân Nghi.
-Chủ nhân. _Ken cuối người chào Hân Nghi.
-Điều tra Rawn, tôi muốn biết tất cả ai có quan hệ với ông dù là một con muỗi cũng không bỏ sót hiểu chứ?
Hân Nghi tựa người vào sofa vẻ mặt lãnh khóc ra lệnh, thấy con gái thay đổi như thế này Romer đau lòng tiến đến gần Hân Nghi.
-Ba đến khi nào thế? _Hân Nghi nghe tiếng bước chân vốn từ nhỏ cô đã rất thính không âm thanh gì bỏ qua tay thành ra cô rất khó ngủ ngon.
-Vừa đến ba sẽ dọn qua đây ở vài hôm. _Romer ngồi đối diện Hân Nghi.
-Sao thế? Ba sao à?
-Con không muốn ba ở đây ư?
-Không phải, chỉ là có chút không quen. _Hân Nghi nói xong đứng dậy đi lên phòng mình, cô phải nghĩ ngơi cảm giác đau đau nơi tư mật khiến dáng đi cô hơi khó khăn, tay bấu thành nắm đấm khẽ gọi cái tên Rawn lão già chết tiệt.
____________ Ở nước C____________
Trong phòng kín bốn người đàn ông cao to, mỗi người ngồi ở một bên bàn, sự u tối lạnh lẽo vây lấy căn phòng. Một vị trưởng bối lên tiếng.
-Tìm lý do từ chức đi, Hải Nam sẽ thay thế.
-Ý gì?
-Mày không hiểu hay giả vờ không hiểu hả? Ngay từ đầu tao đã nói trước nếu quản Hắc đạo thì vị trí này không thích hợp.
Khải Vệ không mấy hài lòng bỏ đi ra đến cửa thì vị trưởng bối ba anh ta Âu Dương Minh Mạn dặn dò.
-Sắp đến ngày giỗ nhớ đưa con bé
Đình Đình về.
Khải Vệ rất yêu quý tiểu quỷ và Minh Mạn cũng rất cưng chiều đứa trẻ này mặc dù mẹ nó lúc trước phạm tội tài trời dám bỏ nhà ra đi sau đó bị ông phát hiện là đang nɠɵạı ŧìиɦ trong lúc con trai ông đi công tác khi thấy ông đã nhục nhã sợ sệt mà tự tử cùng gã tình nhân. Đến nay cô ta vẫn là một vết nhơ và vết thương con ông mãi không quên được. Ban đầu khi ông ngăn cản họ kết hôn Khải Vệ đã bỏ nhà ra đi và đám cưới cùng Lục Thư Nhã, cuối cùng thì bị cô ta tổn thương ......
-Ba Ba..
Đứa bé gái nhỏ nhắn trắng trẻo như một nàng tiên đang chạy trong sân thấy ba liền bỏ chạy ôm choàng lấy muốn ba cưng chiều.
Khải Vệ khom người ôm Đình Đình vào lòng hôn nhẹ lên trán con gái, từ từ gương mặt trở nên vui vẻ âu yếm. Thật hiếm thấy, vẻ mặt lãnh khốc kia biến mất hoàn toàn trước mặt con gái anh luôn dịu dàng âu yếm và cưng chiều.
-Hôm nay ba ba về sớm thế?
-Ừm, Đình Đình hôm nay ở nhà có ngoan không hả?
Khải Vệ liếc mắt bảo đám thuộc hạ lui xuống cả chiếc sân lớn chỉ còn lại hai ba con anh chơi đùa thỉnh thoảng vang ra vài tiếng cười.
-Ba ba mami bao giờ mới về.
Đình Đình vừa xây mô hình ngôi nhà vừa hỏi, ánh mắt vẫn dán vào mô hình nhưng lại sơ ý quay lại nhìn Khải Vệ mà quơ đỗ hết thải con bé nheo mày không vui lại đổ lỗi cho ba ba.
-Tại ba ba cả đấy, không biết đâu ba ba phải đền cho Đình Đình.
Khải Vệ buồn cười nhìn vẻ mặt trách móc giận hờn vô cớ của con, quả là tính tình đa phần giống cô ấy và đôi mắt mơ màng đáng yêu đều như đúc... Tim, đúng là tim. Tim anh đang rỉ máu khôn nguôi, cô sai lầm ra đi nhưng để lại cho anh một vết thương lòng đủ khiến anh trở nên lạnh lùng và xa cách.
-Được rồi ba đền cho Đình Đình được không?
Khải Vệ xoa đầu con bé rồi cùng xếp lại ngôi nhà.
-Đình Đình có nhớ chị Gia Mỹ không hả?
Gia Mỹ _một cấp dưới đắt lực trong việc chăm sóc cho Đình Đình từ nhỏ nên Đình Đình gọi cô là mami mà sự thân thuộc và tình cảm cũng chứng minh điều đó. Gia Mỹ cầm túi lớn túi nhỏ khỏi nghĩ cũng biết là những món quà cô đem từ nước ngoài về không lạ là ở nước A quên nhà của cô.
Phong Nha cầm theo túi tài liệu đi vào, Khải Vệ hôn lên trán con gái dặn dò rồi đi vào thư phòng.
-Đình Đình chơi với chị Gia Mỹ nhé!
Khải Vệ đứng dậy đi không quên dặn dò Gia Mỹ một tiếng. -Chăm sóc tốt cho Đình Đình.
-Dạ rõ. _Gia Mỹ cuối đầu nép người sang một bên rồi cúi đầu chào.
Khải Vệ ngồi một chiếc ghế xoay cỡ lớn, ánh mắt và gương mặt cả giọng nói lạnh lẽo tàn khóc cũng trở lại.
-Chuyện gì?
-Vụ lần trước Rawn không hài lòng nên lô vũ khí lần này đã bị chặn lại.
-A Dũng đâu?
Khải Vệ lao khẩu súng cun trên tay cưng chiều.
-A Dũng đang chờ chỉ thị.
-Tùy ý xử lý. _Khải Vệ lao khẩu súng xong rồi cất lại bên hong.