Không ngờ Hân Nghi hôm nay lại ngủ một giấc đến tận xế chiều Khải Vệ chỉ ngồi bên cạnh cô làm việc của mình những ngày này Hân Nghi khi mở mắt ra luôn thấy anh bên cạnh cảm giác thật ấm áp khó tả, cô mở mắt ra nhìn anh chăm chú làm việc càng nhìn càng thích thú thật không ngờ vẻ mặt chăm chú làm việc của anh nhìn cũng thật quyến rủ ngẩn ngơ thì bất giác Khải Vệ xoay người lại nhìn mình khiến Hân Nghi có chút xấu hổ đỏ mặt cô chỉnh chăn kéo lên một tí quay mặt sang chỗ khác nhưng Khải Vệ chỉ xoay mặt cô lại đặt một nụ hôn phớt lờ như chuồn chuồn lướt nước.
-Dậy chuẩn bị đồ anh đưa em đến một nơi.
-Đi đâu thế?
-Đến nơi sẽ biết.
Khải Vệ đóng laptop để qua một bên Hân Nghi lười biếng dịch người ra khỏi giường đi vào phòng tắm.
Khải Vệ kiếm gì đó cho Hân Nghi lót bụng trước vì lo đi đường xa cô sẽ đói, Khải Vệ lái xe dọc theo con đường lớn đường nhỏ dẫn vào ngôi làng xa nơi nghỉ mát xa xỉ dân làng đang tổ chức tiệc mừng gì đó thì phải vì từ xa Hân Nghi thấy họ đốt lửa trại sáng bừng cả một vùng Khải Vệ cho xe dừng lại các đó vài bước rồi dắt tay Hân Nghi cùng bước đến gần Khải Vệ cuối đầu chào trưởng lão cô đoán là vậy họ trao đổi bằng tiếng địa phương Hân Nghi vốn không hiểu gì Khải Vệ nói một lúc thì thấy vị trưởng lão nhìn mình nở nụ cười rạng rỡ Hân Nghi tuy không rõ nhưng vẫn nở một nụ cười đáp trả.
Khải Vệ nói chuyện xong ngoắc tay Hân Nghi lại chỗ mình cùng tham gia lễ hội với họ. Mọi người cùng đi quanh đám lửa rồi nghe trưởng lão nói gì đó như thể tuyên bố lý do rồi kế đến là nhảy múa quay đám lửa khiến Hân Nghi có một kỉ niệm khó quên khi chào họ ra về cô vẫn cảm thấy sự tiếc nuối như chia tay một người bạn cũ lâu ngày không gặp bỗng dưng có một cô gái đội vòng hoa lên đầu Hân Nghi miệng cười khen ngợi bằng tiếng địa phương.
-Hai người rất đẹp và tôi thấy sự đặc biệt của cô trong đôi mắt người đàn ông ấy, cô cũng là một người rất xinh đẹp và thông minh hãy
giữ người đàn ông ấy mặc dù anh ấy nhìn có chút nguy hiểm.
Mặc dù không hiểu cô ấy nói gì nhưng Hân Nghi biết cô ta đang có ý tốt và khen ngợi cũng như ngưỡng mộ mình. Khi họ ra xe cô ấy hét lớn.
-Lần tới hãy cùng nhau đến một lần nữa nhé! Tạm biệt.
Khi họ trở lại xe đi được một đoạn đường thì Hân Nghi xoay qua hỏi Khải Vệ cô gái ấy nói gì anh chỉ bảo là khen cô xinh đẹp nhưng cô biết không chỉ có thế vì cô ấy nói rất nhiều mà! Nhưng cho dù cô hỏi thế nào anh cũng không nói khi về đến khách sạn cô trằn trọc không ngủ được cứ thắc mắc hỏi anh anh lại bảo cô ngủ đi sáng mai phải về sớm rồi.
Khi trở về họ lại bắt tay vào công việc Hân Nghi dần thích ứng và định chuyển giao công việc cho Ngô Thừa giải quyết và cô trở lại công việc người đại diện SXAS, vừa công bố thông tin thì Hân Nghi nhận được điện thoại của anh mình Dương Nhật
rằng ROM bị tổn thất tài chính không thể xoay sở nên chính thức đổi chủ cũng là người đồng sáng lập ROM ông Lý Tần. Hân Nghi lập tức mua vé máy bay sớm nhất trở về nước.
-Tại sao ban đầu ba không nói con biết chuyện gì đang xảy ra?
-Nghi đừng trách ba chỉ là ba không muốn em lo lắng.
-Lo lắng? Hay nói khó nghe là hai người không xem em là người nhà.
-Được rồi, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra thôi.
Romer rất bình tĩnh xem ra ông đã lường trước kết quả nên đã phòng thủ cho bản thân.
-Ba nói vậy là đã có chuẩn bị.
Dương Nhật quay sang nhìn ông.
-Việc đầu tư SXAS ba xin lỗi còn về già ba có thể lấy lãi suất từ việc đầu tư dự án Không Quân dưỡng già Romer này cũng đến lúc về hưu cho người trẻ thay thế không phải sao?
-Nhưng con thấy nó không đơn giản như vậy.
Hân Nghi nhìn ông có gì đó đang giấu giếm mình nhưng không biết chuyện gì có lẽ liên quan đến ROM nhưng dù cô và Dương Nhật hỏi thế nào ông cũng không nói chỉ đáp qua loa.