Tối nay, chính là thời điểm thích hợp để cô trốn khỏi đây, nhưng tất cả đồ đạc cô sẽ không mang một thứ gì cả, vì nó rất cồng kềnh, cô suy nghĩ kĩ rồi bây giờ chỉ có tìm cách chạy ra khỏi đây trước đã, rồi sau đó sẽ chạy đến nhà ba mẹ nuôi của cô, chỉ có họ lúc này mới cứu được cô thôi, tên khốn đó đến điện thoại của cô cũng lấy, nhưng nếu hắn không lấy thì cô cũng không gọi về nhà cho ba mẹ nuôi được, vì sim cô đã tháo ra và vứt nó đi lâu rồi.
Tất cả mọi thứ diễn ra bình thường, chờ đến tối muộn, cô bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, những tấm rèm lụa được cô dùng kéo cắt xuống cột chúng lại với nhau thành một cái dây dài, sau đó cô cột vào ban công rồi ném chúng xuống dưới, cô quan sát xung quanh đảm bảo rằng vệ sĩ lúc này không có, cô bám vào rèm cửa đã được cột mà đu xuống, tiếp đất an toàn sau đó cô chạy ra mở cổng rồi chạy đi, tưởng chừng mọi thứ đã chót lọt, nhưng không một tên vệ sĩ từ đâu ra hô lên khiến cô giật mình mà làm phát ra tiếng động lớn, kinh động đến thuộc hạ của anh.
- Thiếu phu nhân bỏ trốn rồi, mau đuổi theo, còn nữa mau gọi điện cho thiếu gia báo cho ngài ấy một tiếng, mau lên.
Cô cắm đầu cắm cổ chạy, những tên vệ sĩ thì đuổi đằng sau, chúng đuổi cô còn một đoạn rất xa, chứ gần là tóm được cô mất tiêu rồi.
Ở nhà quản gia và người làm đứng ngồi không yên, trong lòng họ đang rất sợ, một phần là lo cho cô và cũng lo cho chính bản thân họ, chắc chắn thiếu gia sẽ nổi trận lôi đình vì dám làm trái lệnh của ngài ấy.
Cô cứ thế mà chạy cho đến khi có một chiếc xe trước mặt, ánh sáng của chiếc xe hơi rọi thẳng vào mắt cô, khiến cô không thể nào nhận ra là ai cả, lúc này người trên xe một tây phục đen từ trên xuống dưới bước xuống khiến cô đứng không vững, tim cô như ngừng đập ngay lúc này, cô quay đầu tính tìm đường khác chạy thì thấy đám vệ sĩ của hắn tới sau lưng cô rồi, nhìn xung quanh cô không còn đường chạy nữa rồi, trong đầu cô lúc này rất hỗn loạn, một đống câu hỏi được đặt ra trong đầu cô, sao anh lại có mặt ngay tại đây, chẳng phải đi công tác sớm nhất cũng phải gần một tháng mới về sao, sao bây giờ lại ở đây chặn bắt cô vậy chứ.
- Mau bắt cô ấy đem về.
Lục Thiên Ngạn lạnh lùng nói, lần này cô cảm thấy anh nổi điên thật rồi, mọi lần còn quát mắng cô, nhưng hôm nay thì khác, sao cô có dự cảm không lành vậy chứ, hắn thế mà lái xe về trước để đám thuộc hạ đưa cô về, cô trốn ra đây như nào như hắn để thuộc hạ đưa cô về như vậy, đi bộ suốt một đoạn đường xa như vậy mới về tới biệt thự của hắn, nhưng quá trình áp giải cô về của đám thuộc hạ này vô cùng căng cô, cô chỉ cần sơ hở ra một tí là chạy làm cho đám vệ sĩ phải chạy bắt cô mấy lần, nhưng do cô là nữ nhi, nên sức lực vốn dĩ không thể nào chống lại một tên đàn ông lực lưỡng như này rồi, huống chi cả năm đến sáu người cơ chứ.
Áp giải cô về đến cổng chính của biệt thự, chưa vào tận bên trong mà cô đã nghe tiếng roi đánh và tiếng hét của những người giúp việc, cô chạy vào trong thì thấy những người giúp việc đang bị đánh, còn quản gia Trương thì đang cầu xin hắn tha cho bọn họ.
- Thiếu gia, là tôi không quản nghiêm bọn họ để bọn họ lơ là trong công việc, cậu cứ trách phạt lên tôi là được rồi, cậu phạt họ như vậy họ không chịu được đâu.
- Đánh luôn những tên canh biệt thự hôm nay cho tôi, tôi không nuôi một lũ phế vật trong