Nhược Hi vì mọi người đang nhìn mình, ý kêu cô nên nhìn xuống làm cho xong, không hắn lại nổi điên.
Thế nên cô đành vào trong làm lại món khác cho cô ta, cô ta còn bắt cô pha thêm một lu sữa đem ra cho cô ta uống.
Cô chuẩn bị quay đi thì giọng nói đáng ghét ấy lại lên tiếng.
- Đứng lại.
Nhược Hi cô vẫn giả điếc không thèm quan tâm, hắn bỗng nhiên đấm mạnh tay xuống bàn khiến tất cả mọi người đều giật mình, Lý Thiên Hương cô ta cũng không dám ho he, cô ta biết anh chỉ thích một người biết điều, nên an phận với bản thân, còn Nhược Hi cô ta sao lại lì lợm vậy chứ, cô ta không sợ chết sao.
- Có chuyện gì, nấu tôi cũng nấu lại rồi, pha sữa thì cũng làm luôn, sao hay là muốn tôi phải tận tay đút cho mấy người ăn hả, lũ phế vật tứ chi đầy đủ mà không biết hoạt động.
Cô chửi mà không suy nghĩ đến hậu quả của mình, bao nhiêu uất hận từ lúc nhìn thấy hai con người này cô đều dồn hết vô những lời chửi vừa nãy.
Bốp.
- Con tiện nhân này, ai cho mày dám xúc phạm tới Thiên Ngạn hả, chỉ là một con người ở mà cũng muốn làm phản sao.
Lý Thiên Hương cô ta, nhìn cô không thuận mắt mà giờ đây lại còn dám chửi cô ta là đồ phế vật, lòng tự trọng của cô ta không cho phép mình bị chửi trước mắt người ăn kẻ ở trong biệt thự này, nếu còn không dạy dỗ cô tay thì sau này lũ người này làm sao nghe lời cô, chức danh Lục thiếu phu nhân còn ai sợ nữa chứ.
- Anh à, cô ta chỉ là người ăn kẻ ở mà cũng dám nói như vậy, thì sau này tôn nghiêm của anh còn để ở đâu nữa chứ.
Cô ta châm thêm dầu vào lửa, rõ ràng là muốn mượn tay Thiên Ngạn để hành hạ Nhược Hi, chứ cô ta làm gì đủ cái quyền để ra lệnh sử phạt người trong biệt thự này chứ.
- Người đâu, đem cô ấy ra phạt quỳ ở sân cho tôi, tối nay không được ăn cơm, quỳ đến khi nào tôi cho phép đứng dậy mới được đứng dậy, ai dám làm trái lệnh, giết.
Lục Thiên Ngạn, không phải vì mấy lời của Lý Thiên Hương mà nghe theo, anh là đang nổi điên với cô, dám chửi anh đồ phế vật, được anh xem cô chịu được bao lâu.
Thế là Nhược Hi bị bắt quỳ ở sân như vậy từ lúc đó đến bây giờ cũng nửa đêm rồi, cô thật sự không chịu nổi nữa, nhưng cô không cho phép mình cầu xin hắn, có chết cô cũng chết chứ không bao giờ xin tên khốn đó.
Ở trên tầng cao nhất, bóng tối bao phủ lấy căn phòng, chỉ có ánh trăng rọi qua khe hở của tấm rèm, người đàn ông đứng đó quan sát cô từ nãy đến giờ, ly rượu trên tay được anh ném tan tành, cô vậy mà thà chết cũng không thèm mở miệng xin anh, được để xem khi cô nằm dưới thân anh thì sao, lúc đó còn cứng miệng như vậy không.
Nói rồi anh xuống dưới, xốc mạnh cô trên vai, đi thẳng một mạch lên phòng, mặc kệ sự chống cự của cô, anh thẳng tay ném cô lên giường một cách không thương tiếc.
Anh bây giờ đôi mắt đỏ hoe, nhìn thôi cũng khiến người khác sợ.
Nhược Hi hét vào mặt hắn, cánh tay mỏng manh liên tục đập lên cơ thịt săn chắc của Lục Thiên Ngạn.
Nhưng đối với hắn lại chẳng khác nào đang gãi ngứa.
Lục Thiên Ngạn cười gằn, dùng tay siết chặt lấy cằm cô, trong đôi mắt màu bọ hung ánh lên từng tia máu đỏ ngầu.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đã đanh lại, biểu thị sự tức giận cực độ, hắn thật muốn chửi thề.
Con mẹ nó! Chưa bao giờ hắn thấy bức bối đến mức muốn giết người như bây giờ, xưa nay Lục Thiên Ngạn muốn ai chết kẻ đó chắc chắn không sống được…loại chuyện này, cô chắc chắn là người đầu tiên