Về tới Lục gia, anh hớn hở chạy vô nhà để mong gặp được cô, khi vào nhà thì anh thấy ba mẹ anh đang ngồi ở phòng khách, họ dường như đang chờ anh thì phải.
- Ba mẹ, Nhược Hi cô ấy đâu ạ, sao con chỉ thấy có ba mẹ ở đây, hay là cô ấy vẫn còn giận con ạ.
- Thiên Ngạn, con bình tĩnh nghe ba mẹ nói...con phải bình tĩnh thì ba mẹ mới nói cho con nghe được...
- Ba mẹ có chuyện gì sao...sao hai người ấp úng vậy ạ...không lẽ Hi Hi cô ấy bỏ con rời khỏi đây sao.
- Hi Hi con bé nó mất rồi...nó vì yếu quá lại còn mất máu quá nhiều do vết thương chí mạng nên đã không qua khỏi ngay sau đó...còn con lẽ ra cũng không thể cứu được nhưng may sao bác sĩ đã cố gắng có thể giữ được mạng sống của con...nên con hãy buông bỏ đi...cố gắng sống tốt thì mới có thể sửa lỗi lầm mà con đã gây ra cho Nhược Hi và đứa bé chưa chào đời Thiên Ngạn à...
Anh nghe tin cô không còn trên đời này thì không đứng vững nổi mà ngã khụy xuống, tại sao chứ, tại sao bây giờ anh lại không còn cơ hội chuộc lỗi với cô, anh là một tên khốn nạn mà, lúc cô còn ở bên cạnh anh thì anh luôn dày vò cô, bây giờ anh muốn chăm sóc cô, bên cạnh cô cả đời thì cô lại không cho anh cơ hội đó.
Ông trời là đang muốn dày vò anh tới chết sao...cô là đang muốn anh ân hận cả đời này mà không thoát ra được sao...
- KHÔNG...KHÔNG...MỌI NGƯỜI NÓI DỐI CON PHẢI KHÔNG...ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT...ĐÂY CHỈ LÀ MỌI NGƯỜI LỪA CON...KHÔNG...KHÔNG...
- Trợ lí Phong, cậu đem nó về biệt thự, chăm sóc cho nó đi, đừng để nó làm chuyện dại dột, thời gian này công ti sẽ nhờ cậu giải quyết công việc, nếu giấy tờ quan trọng thì đến tìm chúng tôi.
Đưa nó về đi.
- Dạ vâng Lục lão gia.
Lục Thiên Ngạn lúc này như một kẻ mất hồn, mặc xác ai muốn dìu hay dắt anh, anh cũng không chú ý đến, Hi Hi của anh và đứa con chưa kịp chào đời của anh đều bỏ anh mà đi rồi, anh là một tên ác quỷ đội lốt người giống như lời cô nói, kể từ hôm đó anh như một tên điên vậy, chỉ nhốt mình trong phòng không cho ai đến gần mình, anh làm bạn với rượu từ hôm đó đến bây giờ cũng hơn ba tháng rồi, anh đêm nào cũng uống rượu từ chai này đến hết chai khác, anh ôm lấy gối có mùi hương trên cơ thể cô, cô đi rồi nhưng vẫn để lại mùi hương nơi này dày vò anh mỗi đêm, từng bộ đồ hay những món đồ cá nhân của cô anh không cho ai đụng vào hay thay thế chúng ta, kẻ nào dám động vào anh sẽ lột da chúng mà cho chó ăn.
Ông bà Lục thấy con trai mình như vậy họ rất xót, nhưng phải để như vậy thì con trai họ mới biết bản thân mình đã gây ra tội lỗi như thế nào đối với Nhược Hi.
- Thiên Ngạn, cậu tính hành hạ mình như vậy đến bao giờ, cậu làm như vậy cô ấy trên trời có tha thứ cho cậu không, nếu cậu không mạnh mẽ đến gặp cô ấy một lần qua di ảnh thì cả đời này cô ấy một chút tha thứ cho cậu cũng sẽ không có đâu.
Cậu quên rằng hôm đó cô ấy có nói người hại chết be mẹ cô ấy là cậu và Lý Thiên Hương sao, tôi dám chắc cậu là bị oan chắc chắn là có vấn đề uẩn khúc trong đây, cậu vô tội nhưng Lý Thiên Hương cô ta thì không, chẳng lẽ cậu không