" anh ấy là chồng của cháu ! " cô vẫn cặm cụi ăn phần gà rán của mình .
" cháu kết hôn khi nào vậy ?" Thím Vân có chút bất ngờ hỏi.
" à ... à thì ... chuyện này ... cháu ...! " cô ấp úng không biết phải nói như thế nào
" nếu như không nói được thì thôi vậy chỉ cần cháu hạnh phúc là Thím yên tâm rồi " thím Vân hiền hậu nhìn cô rồi đi vào bếp tiếp tục công việc.
sau khi ăn xong cô ra ngoài chờ anh còn anh thì ở lại thanh toán .
" này cậu, cậu tên gì ?" thím Vân đứng trước mặt anh hỏi giống như mẹ vợ đang dò xét con rể vậy .
" cháu họ Tử tên Thiên Vũ " anh tươi cười nhìn thím . mặc dù anh là người lạnh lùng nhưng anh biết bà hỏi vậy là có mục đích gì nên anh cũng đành miễn cưỡng tươi cười trả lời.
" cậu làm nghề gì đời sống riêng tư ra sao ?"
" cháu đang làm.....! "
anh chưa kịp nói thì đã bị bà ngăn lại.
" tôi không cần biết cậu đang làm ghề gì đời sống riêng tư ra sao nhưng tôi nói cậu nghe Nguyệt Nguyệt là đứa con gái tốt mặc dù không phải con gái ruột của tôi nhưng tôi vô cùng yêu thương con bé. nên cậu phải yêu thương con bé. nếu cậu làm tổn thương con bé dù có phải liều cái mạng già này tôi cũng sẽ không tha cho cậu ."
" vâng con biết rồi, con sẽ yêu thương chăm sóc cô ấy sẽ không làm cô ấy tổn thương nên thím cứ yên tâm giao cô ấy cho con."
" coi như tôi tin cậu lần này. thôi cậu đi đi đừng để con bé chờ cậu quá lâu." bà sau khi nghe cậu nói cũng yên lòng
" vậy cháu xin phép !" anh vẫn giữ bộ mặt tươi cười nói rồi nhanh chóng rời đi.
trong suốt cuộc đời anh anh chưa lần nào nói chuyện với ai mà tươi cười như vậy. anh là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ ngay từ nhỏ anh đã không hay cười luôn giữ bộ mặt lạnh như tảng băng ngàn năm. nhưng từ sau khi gặp được cô, cô như ánh trăng soi sáng trong màn đêm đen tối. nếu là trước đây anh sống ngày ngày một bộ mặt khiến mọi người xung quanh sợ hãi thuận anh thì sống ngược anh thì chết. nhưng bây giờ thì khác cuộc sống anh có nghĩa hơn rồi cuộc sống anh ý nghĩa khi có cô. cô là nguồn động lực