Sau một hồi trò chuyện Khải Triệt đã rời đi nhưng vừa ra tới cửa đã bắt gặp Giai Giai cậu nhìn cô một lượt rồi đi thẳng làm cho Giai Giai có chút không quen.
" Sao thế nhỉ không thấy tên điên kia nói chuyện mình cứ thấy thế nào ý nhỉ !"
Cô nói dứt lời thấy mặt mình có chút nóng cô liền lấy tay vỗ vào má rồi đi vào trong. Cô đã biết hết mọi chuyện nhưng cô không tin nên đã đích thân đi tìm cô.
Lúc này anh từ trên lầu đi xuống thì gặp Giai Giai thấy anh cô lao đến.
" Nguyệt Nguyệt cậu ấy đâu tôi muốn gặp cậu ấy !"
Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn cô.
" Anh nói cho tôi biết đi đó không phải sự thật đúng không. " Cô nói đến đây nước mắt cứ thế mà rơi
" Anh đã nói sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt cơ mà tại sao lại để cậu ấy sảy ra chuyện được !"
Cô ngồi sụp xuống sàn nhà nước mắt rơi không biết ngưng. Đâu mỗi cô buồn đâu chứ anh còn buồn còn đau khổ hơn cô nhiều.
Người làm trong nhà đều thấy nhưng không ai dám lên tiếng nào cả. Thanh Hàn anh trai cô lúc này đã đến đi lại gần đỡ cô dậy.
" Anh hai Nguyệt Nguyệt cậu ấy ... !"
" Em yên tâm chắc chắn sẽ không sao mà em ấy ở hiền sẽ gặp lành thôi. "
" Anh đã không chăm sóc tốt cho cậu ấy rồi thì đừng để con của cậu ấy cũng như cậu ấy nữa. "
" Tôi biết rồi !"
" Tôi có thể thường xuyên tới đây thăm con của Nguyệt Nguyệt được không cậu ấy từng hứa sẽ cho tôi làm mẹ nuôi của nó. "
" Cô có thể !"
" Cảm ơn anh !"
" Tôi mong anh sẽ nhanh chóng tìm được cậu ấy !"
Cô nói xong rồi quay người bỏ đi anh hai cô định đi theo nhưng cô không đồng ý. Ai mà chả hiểu cảm giác cô lúc này chứ.
Giai Giai đi lang thang khắp các con đường