Khi Viên Minh Lãng theo Diệp Dung đến một quán ăn Hồ Nam rất nổi tiếng gần đó, cả người vẫn còn đang thất thần.
"Ông chủ, cho một phần lòng gà chua cay, một phần thịt lợn kho tàu, một phần bún hải hoàng, một phần nấm trà khô, một phần canh đậu phụ rau mùi và một phần cơm lớn, mỗi phần đều phải cay, cảm ơn."
Sau khi Diệp Dung gọi món xong, cô đưa thực đơn cho người phục vụ.
Đem bộ đồ ăn mở ra, rót cho mình và Viên Minh Lãng mỗi người một cốc nước.
"Con người ta, cũng có lúc không vui, lúc này nên ăn chút gì đó ngon miệng, hoặc là vận động một chút để kích thích trí não.
Chờ sau khi ra thật nhiều mồ hôi rồi, sẽ cảm thấy những vấn đề trước kia kỳ thật cũng không có gì ghê gớm."
Diệp Dung nhấp một ngụm trà, giương mắt liếc Viên Minh Lãng đang ngồi đối diện, cười nói tiếp: "Được rồi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chuyện khác tạm gác qua một bên.
Ăn cơm thôi!"
Viên Minh Lãng hiếm khi thấy thái độ của Diệp Dung như thế này, nhất thời cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Sau khi người phục vụ lần lượt mang các món ăn đến, chờ Diệp Dung cầm đũa lên, Viên Minh Lãng cũng cúi đầu dùng bữa.
Ẩm thực Hồ Nam luôn chú trọng vào độ cay, hoàn toàn khác với ẩm thực Ninh Giang.
Khi Viên Minh Lãng cắn hai miếng, toàn bộ khuôn mặt cậu đều đỏ bừng.
Nhưng mà, sắc mặt của Diệp Dung ở phía đối diện vẫn không thay đổi, chỉ có một vài giọt mồ hôi nhỏ trên chóp mũi.
Một bữa cơm Viên Minh Lãng ăn không nhiều, nhưng nước thì lại uống một lượng lớn.
Bụng căng đến mức tựa vào lưng ghế, liên tiếp ợ hơi mấy cái.
Diệp Dung liếc nhìn Viên Minh Lãng ở đối diện, bình tĩnh lấy khăn giấy lau miệng, một mình đứng dậy đi tới quầy lễ tân thanh toán tiền.
Viên Minh Lãng không ngờ Diệp Dung lại đi nhanh như vậy, đến khi cậu phản ứng lại thì Diệp Dung đã cầm điện thoại quay lại rồi.
"Giám đốc Diệp, đã nói là đãi chị bữa sáng mà, lát sau tôi sẽ chuyển tiền lại cho chị."
"Bữa sáng chỗ nào? Đây là bữa trưa." Diệp Dung cúi người cầm lấy bánh bao mà Viên Minh Lãng đã đặt trên bàn.
"Bữa sáng tôi cầm trước, tối về hâm nóng lại là được.
Hôm nay thế thôi, tôi về trước đây."
Diệp Dung nói xong, cầm hai cái bánh bao bước ra khỏi quán ăn Hồ Nam.
Viên Minh Lãng nhìn Diệp Dung sải bước ra khỏi quán, đưa tay chặn một chiếc taxi chạy ngang qua.
Cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại di động trên bàn, nghĩ đến cuộc điện thoại đòi tiền của mẹ mình vừa rồi, trong lòng không còn cảm giác buồn bã ban nãy nữa.
Kỳ thật, Diệp Dung nói không sai.
Nếu từ đầu đến cuối cha mẹ chưa bao giờ coi trọng cậu, vậy cậu cần gì phải tự mình quan tâm đến cái nhìn của họ.
Cuộc sống là của chính cậu, không cần thiết phải lãng phí sức lực và thời gian vì những chuyện vặt vãnh như vậy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Viên Minh Lãng trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Cậu mở điện thoại lên muốn gọi cho mẹ thẳng thắn từ chối lời yêu cầu của bà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là từ bỏ.
Dù gì từ nay về sau cậu và người nhà sẽ là những người xa lạ, nên không cần thiết phải lãng phí tiền điện thoại của mình vì một người xa lạ.
Vì vậy, Viên Minh Lãng bỏ điện thoại di động vào túi, cầm mũ bảo hiểm bước ra khỏi quán ăn Hồ Nam.
......
Vì lời nói của Diệp Dung, trong lúc vô ý tâm trạng chán nản của Viên Minh Lãng đã được giải tỏa.
Sau khi đi làm vào ngày thứ hai, Viên Minh Lãng tâm trạng rất tốt hào phóng mà gọi một ly cà phê cho mọi người trong văn phòng.
Viên Minh Lãng đích thân mang phần của Diệp Dung vào văn phòng của cô, trước vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Dung, Viên Minh Lãng chân thành nói cảm ơn cô.
Diệp Dung biết lời cảm ơn của Viên Minh Lãng có ý nghĩa gì, mỉm cười cầm lấy ly cà phê của Viên Minh Lãng đặt lên bàn.
"Xem ra cậu đã tốt lên rồi, ly cà phê này tôi nhận lấy, nhưng mà, tôi sẽ không nói cảm ơn đâu."
"Giám đốc Diệp quá khách sáo rồi, nếu không có việc gì vậy tôi ra ngoài trước."
Diệp Dung gật đầu với Viên Minh Lãng, mở nắp cà phê ra cúi đầu uống một ngụm.
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Diệp Dung của hôm nay mặc một chiếc áo khoác kaki dài với một chiếc áo sơ mi sọc ngang trắng đen bên trong.
Mái tóc dài xõa ngày thường được chải lên, nhìn qua trông thật thoải mái tươi tắn lại đĩnh đạc, ánh mắt Viên Minh Lãng không khỏi dừng lại trên người Diệp Dung, thấy đối phương vẫn luôn vùi đầu làm việc liền xoay người đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, kỳ thực tập của Viên Minh Lãng đã sắp kết thúc.
Với tư cách là trưởng phòng và là người chỉ đạo trực tiếp của Viên Minh Lãng, Diệp Dung được quản lý gọi vào văn phòng.
Cùng lúc đó, một số trưởng phòng khác cũng có mặt ở đây.
Thấy mọi người