Trong lúc Bạch Dũng Thắng gọi điện thoại, Quách Thái Phượng nhẹ nhàng lau khô nước mắt tủi thân của con trai mình.
"Mẹ, con đau quá..."
Trong lòng Bạch Liên Sơn kêu khóc oan ức, hơn nữa đây là lần thứ ba Trần Minh Triết đánh anh ta, có thể nói Bạch Liên Sơn cũng bị ám ảnh luôn rồi. Vả lại Bạch Liên Sơn bề ngoài thì nằm nhoài trong lòng mẹ mình làm nũng nhưng thật ra trong lòng đang nghĩ nhất định anh Bân phải tra tấn Trần Minh Triệt đến chết, sau đó giày vò chơi bời chị em Bạch Diệp Chi thu thành đĩa CD, anh ta còn phải học tập một phen...
"Sao lại không gọi được?"
Sắc mặt Bạch Dũng Thắng trầm xuống, tiếp tục gọi điện cho một người nữa.
Lần này là gọi cho Lưu Hằng.
Cũng vẫn không gọi được.
Lần này trong lòng Bạch Dũng Thắng lại càng sinh ra một dự cảm không lành.
Sao có thể? Cho dù điện thoại của anh Bân không gọi được, nhưng điện thoại của đàn em bên người anh ấy cũng phải gọi được chứ. Lúc này lại không gọi được cho Lưu Hằng, không lẽ thật sự xảy ra bất trắc gì rồi?
Vừa nghĩ tới điều đó Bạch Dũng Thắng vội vã lắc đầu nhưng không hiểu sao mồ hôi vẫn tuôn ướt đẫm cả áo ngoài.
"Ông ơi, thế nào rồi, có phải anh Bân mà ông nói cầm tiền của chúng ta chạy rồi không?"
Quách Thái Phượng vừa nhìn bộ dáng ông chồng mình thì tức giận hỏi.
Nếu thật như thế, Quách Thái Phượng thật muốn chửi thề. Đó là mười triệu, mười triệu đó, có ít ỏi gì đâu.
"Đừng ầm ĩ. Anh Bân không phải loại người đó. Tôi gọi điện lại hỏi xem tình hình thế nào..."
Bạch Dũng Thắng không ngừng lục lại danh bạ, rốt cuộc tìm được một tên xã hội đen nghe ngóng tin tức. Lúc đầu ông ta cũng thông qua tên xã hội đen này mà quen biết Tôn Bân, cũng từ người này biết được các sở thích của Tôn Bân.
"Anh Hoa, chuyện là... tôi muốn hỏi anh Bân..."
Không đợi Bạch Dũng Thắng nói xong thì người ở đầu dây bên kia đã hừ một tiếng, nói cho Bạch Dũng Thắng biết chuyện lớn xảy ra ở Tân Thành tối hôm qua.
Tuy rằng người tên anh Hoa này không biết chi tiết cụ thể mọi chuyện, nhưng biết rõ tất cả những chuyện này đều là một người tên “cậu Trần” làm, hơn nữa Tôn Trác Phi bên Thục Xuyên ở Dung Thành còn vì chuyện này mà nổi giận đùng đùng, tuyên bố nhất định điều tra chuyện này rõ ràng, nghiền cậu Trần ra bã.
Cúp máy, cả người Bạch Dũng Thắng đều choáng váng.
Trán ướt đẫm mồ hôi.
"Ông sao thế? Bị dọa sợ thế này!"
Quách Thái Phượng liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của ông chồng nhà mình, giọng giận dữ hỏi.
"Có phải mười triệu ném qua cửa sổ rồi?"
Quách Thái Phượng lạnh giọng hỏi.
Bạch Dũng Thành gật gật đầu.
"Cái loại phá hoại nhà ông. Tôi biết ngay người ông tìm không nhờ vả gì được mà. Mười triệu cầm đến đâu mà chẳng mua được mấy cái mạng chứ!"
"Thôi đi. Bà đừng có nói nữa. Kế tiếp chúng ta đều phải cẩn thận, nhất là bà yên tĩnh mấy ngày đi".
"Ông..."
Bạch Dũng Thắng nghĩ tới người trong điện thoại nói Tôn Bân ở Tân Thành bị người ta bắn chết, trên người thủng năm sáu lỗ, vết đạn toàn bộ đều ở trên đầu, da đầu ông ta cảm thấy tê dại.
Tôn Bân là nhân vật thế nào ông ta rõ hơn ai hết. Mấy năm nay thông qua Tôn Bân ông ta cũng quen biết không ít đại ca xã hội đen.
Mà lần này Tôn Bân bị người ta giết chết ở Tân Thành, ngay cả Tôn Trác Phi bên Dung Thành cũng phải tới điều tra.
Nếu tra tới mình e rằng mình chỉ còn đường chết.
"Rốt cuộc là làm sao mà ông hoảng hốt thế này?"
Quách Thái Phượng tuy rằng làm ầm ĩ nhưng cũng biết chồng mình từ trước đến này chưa từng hoảng hốt như vậy bèn đứng lên hỏi.
"Tôn Bân chết rồi!"
Hả?
Hai người đều kinh ngạc, Bạch Liên Sơn nhìn bố mình hỏi: "Bố, chuyện này đừng nói lung tung, anh Bân là người rất mạnh..."
Bạch Dũng Thắng gật đầu nói:" Chuyện này là bên xã hội đen nói, tối qua đã bị giết ở Tân Thành rồi!"
"Là ai? Có bản lĩnh lớn như vậy?"
"Nghe nói người làm chuyện đó là cậu Trần!"
"Cậu Trần?"
Lập tức sắc mặt Bạch Liên Sơn trở nên khó coi.
"Rốt cuộc cậu Trần là người thế nào? Lúc trước phó tổng giám đốc Lục đàm phán hợp đồng cũng nói là anh Trần sắp xếp trước mọi chuyện".
"Hơn nữa, có khi nào chuyện tối qua liên quan tới cả nhà anh cả không? Cậu Trần... Nhà anh cả cũng có Trần Minh Triết họ Trần đó..."
Bạch Dũng Thắng càng nghĩ càng cảm thấy tình cảnh của mình bây giờ nguy hiểm. Nếu như Tôn Trác Phi điều tra đến, chỉ sợ cả nhà mình không tránh khỏi liên quan.
"Phì, Trần Minh Triết là cái loại ăn hại... Nếu anh ta mà là cậu Trần, bây giờ chúng ta còn sống được chắc? Nói không chừng cậu Trần kia có gian tình gì với với Bạch Diệp Chi, hoặc là Bạch Tuyết kia ấy".
"Đúng vậy. Bố, nhất định là có gian tình với Bạch Diệp Chi, nếu không hợp đồng kia lúc trước... Lúc ấy Lục Tiểu Ba nói rất rõ ràng cậu Trần đề cử Rượu Thanh Tuyền. Lần này anh Bân bị cậu Trần thủ tiêu chứng tỏ cậu Trần e rằng cũng là một ông lớn...”
Bạch Dũng Thắng gật đầu.
"Cho nên đợt này chúng ta khiêm tốn chút, đợi sóng gió này qua đi rồi tính tiếp. Đúng lúc bố lợi dụng khoảng thời gian này lén điều tra xem rốt cuộc cậu
Trần kia là ai? Chỉ cần đợi Tiết Long Đào ở Du Thành tới, đến lúc đó chúng ta sẽ không sợ bất kì kẻ nào nữa".
"Đúng thế... Nếu vậy để mấy kẻ kia sống thêm vài ngày, dù sao bây giờ bọn họ cũng đều bị đuổi ra khỏi công ty, chẳng gây nên sóng gió gì được nữa".
Bạch Dũng Thắng gật đầu, sau đó nói thêm mấy câu liền vội vàng rời khỏi bệnh viện. Ông ta nhất định phải điều tra cặn kẽ, còn phải nói chuyện cậu Trần thần bí này cho mẹ mình là Vương Tú Vân. Nếu như thật sự có người này, bản lĩnh lại lớn như vậy, Rượu Thanh Tuyền cứ thế đuổi thẳng Bạch Diệp Chi đi, ngộ nhỡ làm ông lớn này tức giận diệt trừ thẳng tay Tập đoàn Thiên Bách giống như tiêu diệt Tôn Bân thì bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm.
Lúc Bạch Dũng Thắng vội tới công ty thì Trần Minh Triết và Bạch Diệp Chi đang thăm thú khắp nơi của nhà mới.
Tuy rằng Ninh Phương không tới, thế nhưng đích thân giám đốc kinh doanh Hàn Mai Mai tiếp đón hai người. Bởi vì đã được Ninh Phương dặn dò cho nên dọc đường đều đi cùng hai người Bạch Diệp Chi giới thiệu tỉ mỉ.
Trên đường Trần Minh Triết nhận được điện thoại của Lục Tiểu Ba.
Tách khỏi Bạch Diệp Chi sau đó tới bên ngoài phòng kinh doanh bên cạnh nghe máy.
"Cậu cảm thấy nên xử lý thế nào?"
Sau khi nghe Lục Tiểu Ba nói Rượu Thanh Tuyền có rất nhiều vấn đề, Trần Minh Triết mới nhàn nhạt hỏi một câu.
"Cậu Trần, tôi tính lập tức rút vốn đầu tư. Theo như hiểu biết của tôi, Tập đoàn Thiên Bách đã xuất hiện hao hụt tài chính rất lớn. Hơn nữa bên ngân hàng đã bắt đầu giục nợ. Chúng ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho ngân hàng là có thể khiến Tập đoàn Thiên Bách phá sản chỉ trong một ngày".
"Có phương án nào khác không?"
"Chuyện này... anh Trần, tôi... tôi cảm thấy không cần phải thế với Tập đoàn Thiên Bách. Anh Trần, tôi biết anh là vì cô Bạch Diệp Chi muốn giữ gìn Rượu Thanh Tuyền. Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, chúng ta có thể làm phá sản Tập đoàn Thiên Bách sau đó trực tiếp thu mua. Tới lúc đó Rượu Thanh Tuyền không phải ở trong tay anh rồi sao?"
Trần Minh Triết ừ một tiếng.
"Cậu nói đúng. Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng bây giờ thời cơ còn chưa chín muồi. Cậu tìm nhân viên công ty, cho người đó ba triệu sau đó để người đó kí hợp đồng giữ chỗ tiền vốn còn dư lại. Chờ đến khi bù đắp xong lỗ hổng tài chính của tập đoàn thì nói với bên ngân hàng. Mặt khác bảo Triệu Đông Thăng chuẩn bị tốt tài chính, tới lúc đó trực tiếp thu mua Tập đoàn Thiên Bách".
Lục Tiểu Ba nghe xong thì gật đầu.
"Anh Trần, tôi biết phải làm thế nào rồi".
"Ngoài ra, cả ngày mai đừng quấy rầy tôi! Cũng cho cậu một ngày làm việc này!"
Nói xong Trần Minh Triết tắt máy.
Anh hít sâu một hơi.
Mà Lục Tiểu Ba bên kia vừa tắt điện thoại xong liền báo cáo chuyện này với Triệu Đông Thăng ở Dung Thành.
Lại chỉ được một câu trả lời:"Cậu Trần bảo sao thì làm vậy. Những cái khác không cần nghĩ!"
Tuy rằng bây giờ Lục Tiểu Ba vẫn không biết rốt cuộc Trần Minh Triết là ai mà có thể khiến cho thầy kiêm ông chủ Triệu Đông Thăng của mình nghe lệnh vô điều kiện. Nhưng anh ta biết một điều, e là chẳng có mấy người ở cả cái Dung Thành dám chọc vào cái người đi ở rể nhà vợ trong mắt mọi người ở Tân Thành này.
Lục Tiểu Ba không dám qua loa, lập tức gọi điện cho trợ lý của mình dặn dò việc này...
Lúc Trần Minh Triết vừa cất điện thoại xong, định đi cùng Bạch Diệp Chi xem xét việc trang hoàng. Vừa quay người lại thì thấy một người anh vô cùng không muốn gặp ở nơi này.
"Trần Minh Triết, sao anh lại ở chỗ này. Anh đứng lại đó!"