“Anh…”
Bạch Dũng Quang cau mày.
“Minh Triết, sao con nói chai Pétrus mà Tiểu Phương tặng cho bố là giả? Ăn có thể ăn bậy nhưng không được nói bừa đâu!”
Rõ ràng, Bạch Dũng Quang không vui khi nghe thấy những lời này. Quà tặng to hay nhỏ không phải là vấn đề, nhưng nếu tặng rượu giả thì nó lại là vấn đề liên quan đến nhân phẩm của người tặng. Phương Thế Hoa đâu phải dạng tầm thường, nếu thật sự tặng rượu giả, lại là hàng giả mạo rượu cao cấp, vậy có thể nói chính là chơi mình.
Trần Minh Triết nhìn mẹ vợ mặt ủ mày chau, rồi lại nhìn vẻ mặt cau có của vợ, vội lắc đầu nói: “Bỏ đi, xem ra chủ tịch Phương có ý tốt nhưng mua nhầm phải hàng giả. Bỏ qua chuyện này đi, đừng làm bố mất hứng”.
Vừa nói, anh vừa nhấc chai rượu bên cạnh, muốn rót một ly cho bố vợ.
Nhưng, sắc mặt của của Bạch Dũng Quang ngày càng u ám.
“Minh Triết, sao có thể bỏ qua như vậy chứ? Nếu con đã khẳng định chai Pétrus này là giả thì phải làm cho ra lẽ chứ”.
Mặc dù bình thường ông ấy chẳng coi trọng gì đứa con rể rẻ mạt này, bởi vì Trần Minh Triết như kẻ vô hình trong gia đình.
Nhưng lần này, ông ấy cũng phải thận trọng. Dù sao thì Phương Thế Hoa cũng là một thanh niên khá, lại là sếp của Bạch Diệp Chi và còn là cậu ấm của nhà họ Phương, là một tinh anh nước ngoài về, tương lai đầy hứa hẹn. Ông ấy còn có ý định gả con gái thứ là Bạch Tuyết cho Phương Thế Hoa.
Nhưng nếu chai rượu Phương Thế Hoa tặng là giả thì chứng tỏ nhân cách của anh ta có vấn đề.
Chuyện này không thể sơ ý được, hơn nữa, theo hiểu biết của Bạch Dũng Quang về Pétrus, lòng ông ấy cũng lơ mơ nghi ngờ, nhưng ông ấy thì không nghiên cứu sâu về rượu vang.
“Trần Minh Triết, anh nói rõ ràng xem tại sao anh dám nói rượu tôi tặng chú Bạch là giả? Nếu hôm nay anh không nói ra ngô ra khoai được thì anh không xong với Phương Thế Hoa tôi đâu!”
Phương Thế Hoa cũng hung dữ nói.
Nếu đúng như Chu Minh Phượng từng nói, Trần Minh Triết chỉ là một tên bảo vệ quèn, biết quái gì về rượu mà nói, huống hồ còn là rượu vang cao cấp quý hiếm.
Hơn nữa, chai rượu này là lúc đi du học anh ta bỏ ra mười nghìn bảng để mua, đắt cắt cổ. Hôm nay, nếu không vì gây ấn tượng với Bạch Dũng Quang, anh ta cũng không đem ra.
Nhưng tự nhiên lại bị một tên nhãi nhép nghi ngờ, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua.
Trần Minh Triết nhìn thấy vẻ mặt hằm hè như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Phương Thế Hoa, anh chỉ đành thở dài.
Chỉ với ánh nhìn thèm thuồng của Phương Thế Hoa với vợ mình lúc nãy, anh nhất định phải vạch trần gã họ Phương đạo đức giả này.
“"Pétrus là loại rượu vang đỏ từ vùng Bordeaux của Pháp. Loại rượu này đến từ nhà máy rượu nổi tiếng nhất xứ Pomerol ở hữu ngạn Bordeaux - Vườn nho nhà Pétrus, nơi được xếp hạng là một trong tám vùng rượu nổi tiếng nhất ở Bordeaux. Nó hiện là vua của các loại rượu vang bởi chất lượng tốt nhất và giá thành đắt nhất. Đây cũng là loại rượu dùng cho đám cưới của Nữ hoàng Eliz của Vương quốc Anh Luân và từng là loại rượu yêu thích của Tổng thống Kenne, chủ nhân của Cung Trắng".
Nhiều người bắt đầu ngạc nhiên.
Đặc biệt là Phương Thế Hoa, nhưng Phương Thế Hoa liền cười giễu: “Không ngờ kém cỏi như anh mà cũng có chút hiểu biết, tiếp tục đi, những thứ anh vừa nói đều là giới thiệu sơ lược về rượu Pétrus, chẳng có gì to tát cả”.
Bạch Dũng Quang khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại cảm thấy con rể hôm nay hơi kì lạ.
“Nếu chai Pétrus này là thật, chắc chủ tịch Phương cũng tốn kha khá, bởi vì nếu mua tại hầm rượu cũng phải tốn mấy chục nghìn bảng, còn nếu mua tại Hoa Hạ cũng phải ba bốn trăm nghìn tệ, chưa kể phải dựa vào nhiều mối quan hệ”.
Nghe xong, nhiều người ngẩn ngơ.
Mặc dù họ đều biết rằng Pétrus là nhãn hiệu hàng đầu trong số các loại rượu vang đỏ, nhưng họ chưa bao giờ biết những điều Trần Minh Triết vừa nói. Ngay cả Bạch Dũng Quang cũng hiểu biết rất hời hợt về Pétrus.
Nghe Trần Minh Triết nói xong, ai cũng cảm thấy chai Pétrus này nóng bỏng tay.
Ba bốn trăm nghìn tệ một chai rượu, thật không dám tưởng tượng.
"Ha ha, không ngờ anh nghiên cứu về rượu vang đỏ sâu như vậy. Quả thật bất ngờ! Đúng vậy, chai Pétrus này đúng là được mua với giá hàng chục nghìn bảng Anh khi tôi đi du học".
Vốn dĩ Phương Thế Hoa cũng không muốn tiết lộ giá chai rượu này, để thể hiện vẻ khiêm tốn và có nội hàm. Không ngờ ở đâu mọc ra tên ngốc Trần Minh Triết khiến anh ta bộc lộ vẻ tự cao tự đại. Nhưng lúc này đây, Phương Thế Hoa không
bận tâm.
Anh ta dương dương tự đắc, kiêu ngạo nhìn những gương mặt ngơ ngẩn trước mặt. Đặc biệt khi nhìn thấy đôi mắt hoa đào đầy sùng bái của Bạch Tuyết, lòng anh ta lại sục sôi hơn.
“Đúng vậy, nếu là rượu thật, ở nước ngoài có thể mua được với giá vài chục nghìn bảng, nhưng mà lúc nãy anh nói rượu này năm bao nhiêu?”
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự hào và hãnh diện của Phương Thế Hoa, tự nhiên Trần Minh Triết cảm thấy thật buồn cười.
Phương Thế Hoa bỏ ra vài chục nghìn bảng mua trúng một chai rượu giả, ngốc kinh khủng.
Không phải anh ta bị hư vinh che mắt, mà là do anh ta không có kiến thức!
“Pétrus 1991. Sao? Trần Minh Triết, nếu anh hiểu Pétrus như vậy, thì anh cũng nên biết rượu này ở Thục Xuyên còn hiếm thấy chứ đừng nói là Tân Hải, cho nên anh không thể lấy dăm ba cái loại rượu vớ vẩn để so sánh được?”
Bốn người còn lại đều hết sức kinh ngạc.
Nhưng chỉ có mỗi mình Bạch Diệp Chi tràn đầy nghi hoặc. Loại rượu cao cấp như vậy cô chỉ mới nghe đến tên, mà Trần Minh Triết lại biết rõ như vậy, xem ra còn hiểu biết hơn cả Phương Thế Hoa.
Ba người còn lại sửng sốt vì giá của chai rượu!
Ba bốn trăm nghìn tệ mà đem tặng như không?
"Haha, không cần anh nói tôi cũng biết chai rượu của tôi thực sự không thể so sánh với rượu của anh. Bởi vì theo tôi biết, vào năm 1991, Vườn nho nhà Pétrus không sản xuất, nên không có Pétrus 1991!"
Trần Minh Triết vừa dứt lời, Phương Thế Hoa đã phừng phừng nổi giận: “Anh biết khỉ gì mà theo như anh biết, anh chỉ là tên bảo vệ quèn làm sao am hiểu những thứ thuộc giới thượng lưu. Vườn nho nhà Pétrus ngừng sản xuất năm 1991 tại sao tôi không biết? Anh cố ý cười nhạo tôi có đúng không?”
Lúc này, Bạch Dũng Quang nhìn Trần Minh Triết, đợi chờ một câu trả lời.
Trực giác mách bảo Bạch Dũng Quang chai rượu này thực sự có vấn đề.
Đứa con rể nghèo mạt của ông ấy tuy rằng cứ như người vô hình, nhưng Bạch Dũng Quang có niềm tin vững chắc rằng anh không biết nói dối.
Hơn nữa, những kiến thức anh biết về rượu Pétrus đều đúng, thật nằm ngoài dự đoán.
Nếu chai rượu này là thật, đáng giá cả ba bốn trăm ngàn tệ, lại hiếm có, cho dù Phương Thế Hoa giàu có đến mức nào cũng không dễ dàng tặng không cho mình. Là người làm kinh doanh, Bạch Dũng Quang rất đa nghi.
"Ha ha, nói thế nào nhỉ? Vườn nho nhà Pétrus là nhà máy rượu duy nhất không sản xuất rượu hàng kém chất lượng. Pétrus rất coi trọng chất lượng nên chỉ chọn những trái nho ngon nhất. Những năm mùa vụ không đạt, ví dụ năm 1991, họ thậm chí ngừng sản xuất luôn. Chuyện này không có gì bí mật cả, có thể nói những người yêu thích Pétrus một chút đều biết. Nếu không tin, anh có thể lên mạng tra thử…”
Nói tới đó, Trần Minh Triết ngừng lại, cười khổ.
Lúc này, mấy người đã móc điện thoại di động ra.
"Cái này... Bố, là thật... Năm 1991, Vườn nho nhà Pétrus ngừng sản xuất".
Bạch Tuyết là người đầu tiên tra ra được, cô ta kinh ngạc nhìn Trần Minh Triết rồi đưa điện thoại cho bố mình xem.
Bạch Dũng Quang liếc một cái, sau đó không nói gì, cau mày đặt chai rượu Pétrus sang một bên.
“Chuyện này sao có thể… Tuyệt đối không có khả năng, Vườn nho nhà Pétrus ngừng sản xuất năm 1991, tôi còn không biết sao một tên bảo vệ như anh biết được?”
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Dũng Quang, anh ta hiểu chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa.
Anh ta nhìn Chu Minh Phượng, lúc này trên mặt còn có chút khó tin. Nhưng bà ta không vì chuyện này mà thay đổi cái nhìn về Trần Minh Triết. Thậm chí bà ta còn ghét bỏ Trần Minh Triết hơn nữa. Kế hoạch đang thuận lợi vì anh mà đổ vỡ.
Nhưng bà ta không để lộ cảm xúc ra mặt, liền cười nói: “Còn một món ăn nữa, để tôi mang lên…”