Em Là Thế Giới Của Anh

Mẹ trả sổ hộ khẩu lại cho con


trước sau

“Mẹ, Minh Triết thật sự mua nhà ở ở Kim Vực Hương Giang rồi, hơn nữa...”

Bạch Diệp Chi đang định nói hơn nữa còn là căn biệt thự độc lập sang trọng nhất mà lúc trước mẹ từng chỉ, nhưng lại bị Chu Minh Phượng cắt ngang ngay: “Con gái à, con tới đây, tới chỗ của mẹ này, Trần Minh Triết không phải người tốt, hơn nữa con biết không? Ngay từ ban đầu, cậu ta đã lừa chúng ta rồi, con tới đây...”

Chu Minh Phượng vừa nói vừa đi tới kéo tay Bạch Diệp Chi, bây giờ bà ta càng nhìn thấy con gái mình đứng cạnh Trần Minh Triết thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

“Mẹ... Tại sao Minh Triết lại lừa chúng ta chứ? Mẹ, sao bây giờ mẹ lại như vậy chứ?”

Lúc này, trong lòng Bạch Diệp Chi cảm thấy rất bất công, thấy mẹ mình lại không tin tưởng Trần Minh Triết như vậy, trong lòng cô càng cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến Trần Minh Triết vì muốn làm cô vui vẻ, mà mua biệt thự nổi bật nhất Kim Vực Hương Giang, mặc dù đó không phải tiền của mình, nhưng nó cũng liên quan đến Trần Minh Triết, cũng thuộc hết về Minh Triết. Chì là vì anh muốn tạo cho mẹ mình một niềm vui bất ngờ, nhưng không ngờ mẹ mình lại đối xử với Trần Minh Triết như vậy...

“Mẹ thì sao? Diệp Chi, con còn không qua đây... Mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ đã mất mặt thế nào, sáng nay mẹ đi tới Cục Dân chính thì bị người ta đuổi ra ngoài, đi tới xem nhà thì bị xua đuổi, làm mẹ mất hết mặt mũi trước mặt mấy “chị em” của mẹ, cậu ta mà có thể mua được biệt thự ở Kim Vực Hương Giang sao? Nếu cậu ta có thể tới đó làm việc, mẹ sẽ khen ngợi cậu ta, nhưng cậu ta làm được à?”

“Trần Minh Triết, tôi nói cậu biết, cậu đừng tưởng lừa được con gái tôi thì có thể lừa được cả nhà tôi!”

Chu Minh Phượng chỉ tay vào Trần Minh Triết lạnh lùng nói.

Lúc này, Trần Minh Triết cũng khẽ nhíu mày.

“Mẹ, mẹ nói sáng nay mẹ đã tới Cục Dân chính, mẹ tới Cục Dân chính làm gì?”

Tim Trần Minh Triết không khỏi run lên, trong lòng có một dự cảm không lành.

“Tôi tới đó làm gì à? Tôi tới đó để làm đơn ly hôn cho hai người đấy, Trần Minh Triết tôi nói cho cậu biết, cậu đừng tưởng Chu Minh Phượng tôi không làm gì được cậu!”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Trần Minh Triết nhất thời trở nên khó coi.

Bạch Diệp Chi nghe vậy cũng nhanh chân đi vào phòng mình, sau đó đi ra ngoài với vẻ mặt tức giận, rồi nhìn Chu Minh Phượng nói thẳng:

“Mẹ, mẹ dựa vào cái gì... mẹ dựa vào cái gì mà vào phòng con rồi lục lọi đồ đạc của con!”

“Mẹ, mẹ trả giấy đăng ký kết hôn của con và Trần Minh Triết lại cho con...”

Lúc này, Chu Minh Phượng đắc ý nhìn vẻ mặt thâm trầm của Trần Minh Triết, sau đó lại nhìn Bạch Diệp Chi nói: “Dựa vào cái gì sao, dựa vào chuyện mẹ là mẹ của chị, sao nào? Bây giờ chị lớn rồi, cánh cũng cứng cáp rồi, cho nên mẹ không được bước vào phòng con gái mình à?”

“Mẹ, mẹ... thật quá đáng!”

Lúc này, Trần Minh Triết đi thẳng qua người Chu Minh Phượng, rồi đi vào phòng của mình.

“Minh Triết...”

Bạch Diệp Chi thấy vậy cũng vội vàng đi theo.

Nhưng Trần Minh Triết lại đóng cửa ngay.

“Ai cho cậu đi vào, đây là nhà của tôi, cậu mau cút ra đây cho tôi...”

Nhưng lúc này rõ ràng Trần Minh Triết hoàn toàn không nghe theo Chu Minh Phượng, mà đi thẳng vào phòng mình, sau đó mở ngăn kéo dưới bàn trang điểm kiểm tra một lượt.

Sau khi nhìn thấy chiếc hộp trông rất bình thường kia, Trần Minh Triết mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may đồ mẹ mình để lại cho mình không bị Chu Minh Phượng động vào, bằng không Trần Minh Triết sẽ muốn giết người.

Chỉ là sổ hộ khẩu trên chiếc hộp đã bị Chu Minh Phượng lấy đi rồi.

Trần Minh triết đứng dậy đi ra ngoài, sau đó đi thẳng tới chỗ Chu Minh Phượng.

Lúc nhìn thấy ánh mắt đó của Trần Minh Triết, cả người Chu Minh Phượng cảm thấy hơi sợ hãi, như thể Trần Minh Triết là người luôn không được tích sự gì trong lòng bà ta đã biến thành một người khác.

“Cậu... cậu muốn làm gì?”

Lúc này Bạch Diệp Chi cũng nhìn ra sự khác thường của Trần Minh Triết, cô lập tức nhớ đến khuôn mặt bỗng trở nên sắc bén của Trần Minh Triết trước đây, nên cô vội vàng chạy tới trước mặt Trần Minh Triết ngăn cản.

“Minh Triết...”

Trần Minh Triết nhìn thoáng qua Bạch Diệp Chi, rồi vươn tay nói với Chu Minh Phượng: “Mẹ mau lấy ra đi...”

Chu Minh Phượng nhìn thấy con gái mình che chở trước mặt mình thì lập tức khôi phục lại sắc mặt lúc trước, hơn nữa trong lòng bà ta càng nổi giận, lúc nãy vậy mà mình suýt bị tên vô tích sự này dọa cho sợ hãi.

“Lấy thứ gì chứ... tên ăn hại này, đây là nhà của tao, mày mau cút ra khỏi đây cho tao...”

Trần Minh Triết quay đầu lại nhìn thì thấy một túi xách đang nằm trên ghế sofa, đó chính là túi xách của Chu Minh Phượng.

Anh cũng không nói gì thêm, mà đi thẳng tới ghế sofa.

“Cậu làm gì đấy... cậu dám!”

Tất nhiên Chu Minh Phượng liền nghĩ ra Trần Minh Triết đang muốn làm gì, bà ta lập tức chạy tới ghế sofa cầm túi xách của mình lên.

Đúng lúc này, Trần Minh Triết cũng đang cầm túi xách.

“Cậu buông tay ra... Trần Minh Triết, cậu dám cướp đồ của tôi? Cậu không muốn sống nữa sao...”

Bây giờ Chu Minh Phượng đang cực kỳ tức giận, hôm nay Trần Minh Triết lại dám cướp túi xách của bà ta, tất nhiên bà ta sẽ không cho Trần Minh Triết lấy lại sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn. Bởi vì hôm nay Chu Minh Phượng chưa làm xong chuyện, nhưng bà ta đã gọi điện nói với Hoàng Quốc Đào, Hoàng Quốc Đào cũng nói với bà ta rằng, đợi ngày mai anh ta có thời gian sẽ đích thân đi giải quyết chuyện này giúp bà ta, đây cũng không phải chuyện to tát gì.

Cho nên bây giờ bà ta nhất định phải giữ chặt tất cả giấy chứng nhận vào tay mình.

“Mẹ trả sổ hộ khẩu lại cho con!”

Trần Minh Triết vẫn nắm chặt túi xách không buông, rồi nói với Chu Minh Phượng.

Bây giờ Trần Minh Triết cũng hơi tức giận, dù sao thì lần này Chu Minh Phượng lục lọi đồ đạc của anh, mặc dù lần này bà ta chỉ lấy sổ hộ khẩu đi, nhưng không bảo đảm rằng lần sau bà ta có mở chiếc hộp gỗ đó ra không, đó chính là vật kỷ niệm duy nhất mà mẹ Trần Minh Triết để lại cho anh, anh xem nó như một vật cấm được đụng vào.

Cho dù là Bạch Diệp Chi, anh cũng nói với cô rằng, anh không cho phép cô tùy tiện lục lọi đồ của anh, ba năm qua Bạch Diệp Chi gần như đã quên mất rằng, dưới bàn trang điểm của mình vẫn còn đồ của Trần Minh Triết.

Dù sao thì ngày thường mọi công việc
dọn dẹp đều do Trần Minh Triết phụ trách.

“Sổ hộ khẩu gì chứ... tôi không biết!”

Lúc này Chu Minh Phượng ôm chặt túi xách của mình, rồi lạnh lùng phản bác lại.

“Mẹ, mẹ... mẹ mau trả lại sổ hộ khẩu cho Minh Triết đi, còn có giấy đăng ký kết hôn của tụi con nữa, sao mẹ có thể tùy ý vào phòng của con mà không có sự đồng ý của con thế?”

Bạch Diệp Chi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Minh Triết, thì biết chắc chắn mẹ mình đã lục lọi đồ của Trần Minh Triết, còn lấy sổ hộ khẩu của Trần Minh Triết đi nữa.

“Sổ hộ khẩu gì chứ... Mẹ không biết...”

Đến bây giờ, Chu Minh Phượng vẫn còn giả vờ hồ đồ.

Nhưng Trần Minh Triết lại tăng sức lực trên tay.

“Ôi cha... Trần Minh Triết, mày buông tay ra cho tao, thằng vô tích sự nhà mày, mau buông tay ra...”

Tất nhiên bây giờ sức lực của Chu Minh Phượng không bằng với Trần Minh Triết, nên bà ta lập tức hét toáng lên.

“Ông Bạch ơi, ông Bạch... ông chết ở đâu rồi, ông còn quan tâm đến căn nhà này nữa không, Trần Minh Triết muốn cướp đồ của tôi này, nó còn muốn đánh tôi nữa, ông mặc kệ tôi rồi sao... Tôi không muốn sống nữa... không thiết sống nữa...”

Đúng lúc này, Trần Minh Triết bỗng dùng sức kéo chiếc túi xách mà Chu Minh Phượng đang khăng khăng giữ chặt, thế là chiếc túi rách toang, chiếc túi này vốn là hàng dởm, tất nhiên sẽ không chịu nổi sức kéo của hai người.

Lúc chiếc túi xách bị kéo rách, giấy chứng nhận và những vật dụng khác ở bên trong nhất thời rơi vãi khắp nơi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Minh Phượng lập tức ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu khóc lóc.

“Hu hu, tôi không muốn sống nữa, tôi không thể ở lại căn nhà này nữa, đúng là phường trộm cướp mà... tôi không thiết sống nữa...”

Chu Minh Phượng lập tức ngồi bệch xuống sàn gào khóc.

Bạch Diệp Chi thấy thế thì vội vàng cầm giấy đăng ký kết hôn rơi xuống sàn lên, sau đó muốn dìu Chu Minh Phượng đứng dậy.

Nhưng Chu Minh Phượng hoàn toàn không quan tâm là ai, đã giơ tay tát thẳng một bạt tai.

Bốp!

Bạch Diệp Chi lập tức ôm mặt.

“Mẹ...”

“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái như chị, chị đúng là đồ nuôi ong tay áo...hu hu... tôi không muốn sống nữa... tôi không thể ở trong căn nhà này nữa!”

Lúc này, Trần Minh Triết đã cầm sổ hộ khẩu trên tay, nhìn một bên gò má của Bạch Diệp Chi đã đỏ ửng, trong lòng càng tức giận hơn.

“Mẹ, mẹ đừng ầm ĩ nữa...”

Hả!

“Trần Minh Triết, tao sẽ liều mạng với mày, căn nhà này có mày thì sẽ không có tao!”

“Nếu không phải vì mày, nhà chúng tao sẽ không trở nên như vậy, mày chính là yêu tinh hại người, rốt cuộc mày đã cho Diệp Chi uống thuốc mê gì... Mày trả con gái lại cho bà, mày...”

Lúc này Trần Minh Triết vẫn chưa đứng vững đã bị Chu Minh Phượng đẩy ngã xuống đất, sau đó Chu Minh Phượng cầm túi xách đã bị kéo rách đập vào đầu Trần Minh Triết.

“Mẹ...”

Rầm!

Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh bị người khác đạp ra.

“Đủ rồi!”

Bạch Dũng Quang thật sự không thể chịu đựng được nữa, ông ấy nắm chặt bàn tay đang đập chiếc túi xách rách vào đầu Trần Minh Triết, rồi dùng sức kéo bà ta tới ghế sofa bên cạnh.

“Trời đã tối rồi, mấy người còn muốn làm gì nữa, nếu để người khác nghe thấy sẽ thành trò cười cho thiên hạ!”

Nhân lúc này, Bạch Diệp Chi vội vàng đỡ Trần Minh Triết đứng dậy.

“Trò cười cho thiên hạ? Trò cười nhà chúng ta còn ít à? Bạch Dũng Quang, vợ ông bị người khác bắt nạt, thế mà ông chẳng hề quan tâm, ông có còn là đàn ông nữa không?”

“Trần Minh Triết, mày cút đi, cút khỏi đây mau, đây là nhà của tao, nhà của tao không hoan nghênh mày!”

“A Phượng, bà đang làm gì đấy...”

Mặc dù lúc nãy Bạch Dũng Quang ở trong phòng vệ sinh, nhưng những chuyện xảy ra khi nãy ông đều nghe thấy rất rõ.

“Tôi đang làm gì?”

“Tôi nói cho ông biết, ngay từ ban đầu Trần Minh Triết đã lừa chúng ta rồi, ông nhìn sổ hộ khẩu trong tay cậu ta xem, cậu ta hoàn toàn không phải người Thục Xuyên, mà là người tới từ Yên Kinh, ai mà biết được người như cậu ta có từng phạm tội không chứ... Có khi nào cậu ta tới nhà chúng ta lánh nạn không... Không được, Diệp Chi, con cầm giấy đăng ký kết hôn tới đây, ngày mai hai đứa nhất đinh phải ly hôn, ai biết được người có lai lịch không rõ ràng như Trần Minh Triết là người thế nào chứ?”

Chu Minh Phượng đứng dậy muốn giành lấy giấy đăng ký kết hôn trong tay Bạch Diệp Chi.

“Mẹ, Minh Triết không hề lừa chúng ta, con đã biết chuyện này rồi...”

“Chuyện này là do trước giờ mẹ không quan tâm đến, cũng chưa từng hỏi tụi con mà!”

Bạch Diệp Chi nhanh chóng nắm chặt giấy đăng ký kết hôn rồi giấu ra phía sau.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, chuyện này là thế nào... mọi người không thể ngồi xuống từ từ nói chuyện à?”

Bạch Dũng Quang nghe vợ mình nói vậy thì nhất thời liếc nhìn Trần Minh Triết nhiều hơn.

Người tới từ Yên Kinh...

Nhưng Trần Minh Triết không hề để tâm đến chuyện này, chỉ một cuốn sổ hộ khẩu cũng không thể tiết lộ điều gì, mặc dù anh biết bố vợ mình không hề đơn giản, nhưng muốn điều tra anh là người thế nào từ sổ hộ khẩu là điều không thể nào!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện