Sau khi cúp máy, Bạch Diệp Chi thấy hơi khó tin.
Cô ngoảnh lại nhìn Trần Minh Triết đang cười tủm tỉm với mình, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Minh Triết, giám, giám đốc Ninh Phương của tập đoàn Thẩm Thị gọi, gọi cho em thật này?”
Bạch Diệp Chi vô cùng kích động.
Nhìn Bạch Diệp Chi ở phía trước đang kích động không thôi, Trần Minh Triết nghĩ thầm xem ra thời gian Ninh Phương xuất hiện lúc bọn họ đi mua đồ tại shop thời trang độc quyền ở tầng hai của tòa nhà Đồ Đằng quá ngắn, hoặc có lẽ Bạch Diệp Chi đã hơi lơ đễnh nên mới không nhận ra Ninh Phương.
Trước kia, Ninh Phương cũng không quen biết gì Bạch Diệp Chi, nhưng gần đây, cô ta đã điều tra kỹ càng về nhà họ Bạch.
“Tốt quá rồi, thế giám đốc Ninh nói gì?”
Trần Minh Triết cũng cố tình tỏ ra kích động, sau đó đứng dậy hỏi.
“Giám đốc Ninh bảo em lát nữa đến trang viên Sâm Lâm, nói là đến đó rồi nói chuyện cụ thể sau”.
Trần Minh Triết gật đầu.
“Thế thì chúng ta đến trang viên Sâm Lâm thôi”.
Bạch Diệp Chi gật đầu, sau đó đi tới ven đường với Trần Minh Triết, rồi ngồi sau chiếc xe điện, ôm chặt eo anh.
Trong lòng cô vô cùng kích động, một là vì nếu thật sự có thể móc nối quan hệ với tập đoàn Thẩm Thị thì công ty Rượu Thanh Tuyền có thể cải tử hồi sinh rồi. Dẫu sao tập đoàn Thẩm Thị cũng là tập đoàn của Thẩm Vinh Hoa, người giàu có bậc nhất ở Tân Thành, còn Ninh Phương lại là giám đốc điều hành của tập đoàn, chị ta nắm giữ quyền lực rất lớn. Điều quan trọng hơn nữa là tập đoàn Thẩm Thị có tiền, Bạch Diệp Chi thật sự không nghĩ ra ở cái đất Tân Thành này, còn có ai giàu có hơn tập đoàn này.
Hai là vì chuyện này cũng do Trần Minh Triết móc nối quan hệ. Trước kia, công ty Rượu Thục Xuyên cũng liên hệ với người bạn học là lãnh đạo cấp cao trong công ty nhờ vào một cú điện thoại của Trần Minh Triết, sau đó anh đã thúc đẩy mối quan hệ hợp tác. Không ngờ trong quá trình công việc lại xảy ra chuyện như thế này, người ta không lập tức truy xét cũng là vì nể mặt anh. Bây giờ, Minh Triết lại móc nối với Ninh Phương của tập đoàn Thẩm Thị.
Bạch Diệp Chi thầm nghĩ người chồng này của mình hình như có vẻ cầu tiến hơn so với những gì mà người nhà cô nói, hơn nữa anh còn có năng lực khiến tất cả mọi người không thể ngờ tới.
Đến chính Bạch Diệp Chi cũng nghĩ mình không thể đàm phán được một vụ hợp tác như thế này, nhưng chồng cô lại âm thầm xử lý giúp công ty Rượu Thanh Tuyền. Trong lòng cô cảm thấy kiêu hãnh vì người chồng này của mình, cùng với đó còn cảm thấy mình không xứng với anh.
“Bên này…”
Bạch Diệp Chi chỉ vào một con đường khác, nói: “Trang viên Sâm Lâm ở phía này”.
Trần Minh Triết mỉm cười hỏi: “Diệp Chi, em biết trang viên Sâm Lâm à?”
Vì sự kiện tối nay chủ yếu sắp xếp ở trang viên Sâm Lâm, Trần Minh Triết tưởng Bạch Diệp Chi không biết chỗ này. Dẫu sao đây cũng là một nơi vô cùng bí ẩn, hơn nữa thường không tiếp khách ở bên ngoài vào. Vì thế, Trần Minh Triết nghĩ có lẽ Bạch Diệp Chi không biết chỗ này. Nhưng không ngờ cô lại biết đường đến trang viên này, nên trong lòng anh khó tránh khỏi thấy phấn khích.
“Em biết chứ!”
“Nhưng em chưa vào đây bao giờ. Em nghe nói trang viên Sâm Lâm là một trung tâm tiếp đón rất cao cấp, là khu vực tư nhân thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Thẩm Thị, bình thường không cho ai vào đâu”.
“Nhưng trước kia, em từng nghe bố nói trong trang viên Sâm Lâm rất yên tĩnh, là một nơi rất thích hợp để đàm phán hợp đồng. Rất nhiều hạng mục hàng trăm triệu của tập đoàn Thẩm Thị đều đàm phán được ở đây đấy”.
Trần Minh Triết không biết chuyện này, nên lập tức cười nói: “Thế chắc vụ hợp tác lần này cũng sẽ thành công nhanh chóng thôi”.
“Nếu được thế thì còn gì bằng! Nhưng em cảm thấy khả năng này rất nhỏ, vì hiện giờ, công ty Rượu Thanh Tuyền còn tệ hơn cả lúc trước, lại còn đang vướng kiện cáo với công ty Rượu Thục Xuyên nữa. Em nghĩ chắc tập đoàn Thẩm Thị sẽ không dễ dàng đồng ý hợp tác đâu. Tuy nhiên, em vẫn phải thử xem sao, dù gì thì công ty Rượu Thanh Tuyền cũng là nơi mà bố quý trọng nhất”.
Trần Minh Triết gật đầu, sau đó tiếp tục phóng xe về phía trang viên Sâm Lâm.
Lúc hai người họ đến nơi thì đã hơn ba giờ chiều.
Trần Minh Triết vẫn bị chặn lại ở một chỗ cách trang viên một đoạn giống hệt như lần trước.
“Xin hỏi anh chị có hẹn trước không?”
Bạch Diệp Chi nhìn vào bên trong, cuối con đường cỏ xanh mướt thật dài là một tòa nhà mang đặc phong cách Hoa Hạ, hơn nữa khắp nơi đều có cây xanh tạo bóng mát.
“À, có! Là cô Phương Ninh, giám đốc Phương đã hẹn tôi đến đây”.
Nghe thấy vậy, bảo vệ lập tức khách sáo nói: “Cô Bạch Diệp Chi phải không ạ?”
Bạch Diệp Chi gật đầu.
“Mời cô vào, giám đốc Ninh đã chờ lâu rồi…”
Anh ta lập tức đi trước dẫn đường.
“Minh Triết…”
“Em đi đi, anh ở đây chờ em!”
Dứt lời, Trần Minh Triết lái chiếc xe điện đỗ dưới một bóng cây bên cạnh, sau đó làm động tác tay cố lên với Bạch Diệp Chi.
Bạch Diệp Chi gật đầu, sau đó đi vào trong theo người bảo vệ.
Đi vào bên trong rồi, Bạch Diệp Chi không khỏi cảm thán với sự nghiệp lớn mạnh của tập đoàn Thẩm Thị. Trung tâm tư nhân mà tập đoàn Thẩm Thị chuyên dùng để tiếp đón khách quý và các bên hợp tác lớn này thật sự vượt khỏi sức tưởng tượng của cô.
Đi trên con đường nhỏ râm mát, Bạch Diệp Chi có thể nhìn thấy một hàng xe sang đang đỗ bên cạnh. Con đường nhỏ này không hề có một tia nắng nào, cực kỳ mát mẻ.
“Cô Bạch Diệp Chi, cô đi từ đây vào trong là có thể gặp được giám đốc Ninh, cô tự đi nhé…”
Người bảo vệ khách sáo nói.
Bạch Diệp Chi gật đầu, nói cảm ơn anh ta rồi đi vào trong.
Sau khi nhìn thấy Bạch Diệp Chi đi vào rồi, người bảo vệ lập tức chạy ra cổng, đi đến cạnh Trần Minh Triết.
“Anh Trần, để tôi đỗ xe giúp anh…”
Trần Minh Triết nhìn anh ta rồi mỉm cười nói: “Tôi tự đỗ được”.
Nói rồi, anh lái chiếc xe điện vào trong trang viên Sâm Lâm, sau đó đỗ xe bên cạnh một chiếc xe thể thao Porsche.
“Anh Trần, chúng tôi đã chuẩn bị hết xong xuôi mọi thứ như anh dặn rồi, mời anh đi phía này…”
Trần Minh Triết gật đầu, đi về phía một cánh cổng khác của trang viên Sâm Lâm theo người bảo vệ.
Trên quãng đường đi, người bảo vệ rất dè dặt và cung kính. Lần trước, suýt nữa anh ta đã đắc tội với cậu thanh niên thần bí này. Vì thế lần này, anh ta không dám có bất kỳ sai sót nào nữa, thậm chí lần này, chủ tịch Thẩm còn đích thân đến đây để gặp anh Trần này”.
“Cậu Trần… Cậu đến rồi à…”
Thẩm Vinh Hoa đang nghe điện thoại, nhưng vừa nhìn thấy Trần Minh Triết đi tới, ông ta lập tức cúp máy để nghênh đón.
Còn người bảo vệ thì rời đi.
“Cậu Trần, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, cậu thật sự muốn tự nấu nướng sao?”
Trần Minh Triết gật đầu đáp: “Ừm, mấy năm nay, ngày nào tôi cũng nấu ăn mà…”
Thẩm Vinh Hoa gật đầu, sau đó căn dặn một đầu bếp của khách sạn năm sao ở bên cạnh: “Từ giờ, mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của cậu Trần, rõ chưa?”
Người đầu bếp mặc bộ đồ đầu bếp lập tức gật đầu.
“Cậu Trần, thế tôi đi ra đại sảnh chuẩn bị nhé!”
“Cảm ơn chủ
tịch Thẩm…”
“Ơn huệ gì chứ! Được giúp cậu Trần thế này, tôi mong còn không được…”
Dứt lời, Thẩm Vinh Hoa đi ra đại sảnh.
Vốn mọi chuyện lần này đều do Ninh Phương sắp xếp, nhưng lúc diễn tập hôm qua, Thẩm Vinh Hoa đã đến đây. Ông ta lập tức muốn bày trí lại, hơn nữa còn làm theo phong cách đơn giản, vì Bạch Diệp Chi là người không thích ồn ào náo nhiệt.
Trần Minh Triết cũng không bác bỏ.
Còn lúc này, Bạch Diệp Chi đang vô cùng kích động khi nghe thấy câu nói của Ninh Phương.
“Giám đốc Ninh, chị nói thật chứ! Chị thật sự đồng ý hợp tác với công ty Rượu Thanh Tuyền của chúng tôi, hơn nữa còn lập tức rót một tỷ tiền vốn cho việc sản xuất và tiêu thụ “Thanh Tuyền Mỹ Tửu” mới được nghiên cứu ư?”
Ninh Phương gật đầu, sau đó cười nói: “Cô đừng gọi tôi là giám đốc Ninh nữa, tôi chỉ hơn cô mấy tuổi thôi, cứ gọi tôi là Ninh Phương đi!”
“Cảm ơn chị, Ninh Phương!”
“Nhưng cô cũng biết tình hình hiện giờ rồi đấy, tập đoàn Thẩm Thị chưa thể rót vốn ngay cho công ty cô được. Phải chờ vụ hợp tác giữa công ty Rượu Thục Xuyên và các cô hoàn toàn chấm dứt đã. Đương nhiên cô không phải lo chuyện này, tôi và phó tổng giám đốc Lục của công ty Rượu Thục Xuyên là chỗ thân quen. Tôi sẽ bàn bạc với ông ấy, cô chỉ cần về nhà chờ tin tốt thôi. Hi vọng sắp tới, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”
“Ninh Phương, tôi thật sự không biết phải cảm ơn chị như thế nào nữa”.
Nói rồi, Bạch Diệp Chi vội giơ tay nắm lấy tay của Ninh Phương đang đưa qua.
Cô suýt nữa kích động tới mức bật khóc.
“À, hay tối nay, cô ở lại đây dùng bữa đi, tôi đã bảo đầu bếp chuẩn bị xong xuôi rồi”.
Bạch Diệp Chi vội gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu ngay, nói: “Chị Ninh, chuyện này, tôi… Minh Triết còn đang chờ tôi ở bên ngoài. Nhưng tôi phải báo tin vui này cho anh ấy trước đã”.
Ninh Phương gật đầu, rồi cười nói: “Tôi sẽ sai người đi gọi Minh Triết vào cùng, tôi với hai vợ chồng cô thật sự rất ăn ý. Tối nay, chúng ta cùng dùng bữa đi, tôi rất quý cậu em Minh Triết này. Cô không biết chứ, lúc tôi và cậu ta nói về chuyện của công ty Rượu Thanh Tuyền, chúng tôi đã bàn bạc hăng say thế nào đâu. Nhưng tình hình thực tế thế nào chẳng lẽ tôi còn không rõ chắc? Tuy nhiên tôi vẫn quyết định hợp tác. Em gái Diệp Chi này, chồng cô rất được đấy, chị đây thật sự rất ngưỡng mộ hai người”.
Đây là lần đầu tiên, Bạch Diệp Chi nghe thấy có người khen Trần Minh Triết, cô lập tức vui vẻ nói: “Cảm ơn chị, Ninh Phương! Bây giờ, tôi sẽ đi gọi Minh Triết vào”.
Ninh Phương không nói gì, chỉ nhìn Bạch Diệp Chi đang lấy điện thoại ra vui vẻ như một đứa trẻ, trong lòng cô ta khó tránh khỏi thấy ngưỡng mộ, cô ta thật sự hâm mộ.
Lúc Trần Minh Triết đang thay đồ, điện thoại của anh đổ chuông.
“Minh Triết, em muốn báo cho anh biết một tin vui”.
Nghe thấy giọng nói kích động của Bạch Diệp Chi, Trần Minh Triết đã biết có chuyện gì, nhưng anh vẫn hỏi: “Sao thế? Có phải giám đốc Ninh đồng ý hợp tác rồi không?”
Bạch Diệp Chi vừa gật đầu, vừa nói: “Minh Triết, anh mau vào đây đi. Chị Ninh muốn giữ chúng ta lại dùng bữa tối”.
“À, ừ. Diệp Chi này, em cứ đi trước đi, đừng để người ta chờ, anh sẽ tới sau”.
Bạch Diệp Chi vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy.
“Đi thôi, chúng ta ra đại sảnh trước…”
Bây giờ, Bạch Diệp Chi đang rất vui vẻ, cô đi theo sau Ninh Phương tới đại sảnh.
Khi hai người họ đi vào cửa đại sảnh, Bạch Diệp Chi đã nhìn thấy đại sảnh vô cùng tao nhã của trang viên Sâm Lâm. Nơi đây cho người ta một cảm giác thư thái dễ chịu, như thể mọi chậu cây đều đã được người có chuyên môn tỉa tót. Dưới ánh đèn chiếu rọi trong đại sảnh, chúng càng khiến người ta thấy thích thú hơn.
Thứ bắt mắt nhất chính là chiếc đàn piano mới tinh ở ngay chính giữa đại sảnh, một người trình diễn cao gầy mặc chiếc áo bành tô đắt tiền đang quay lưng về phía cô.
Ting tang…
Khi Bạch Diệp Chi đi vào đại sảnh có sàn nhà như thảm cỏ xanh mát này, tiếng đàn đã vang lên.
Đây là bản nhạc “Mariage d"amour” nổi tiếng thế giới đã được Trần Minh Triết phối lại, nên không còn vẻ hời hợt và ưu thương như bản gốc nữa, mà chỉ còn tình yêu như đóa hồng nở rộ thôi. Giây phút này đây, Bạch Diệp Chi chợt bị mê hoặc, cô không ngừng bước từng bước về phía người đàn ông đang quay lưng về phía mình…
Càng đi đến gần, trái tim của Bạch Diệp Chi đập càng mạnh. Cô nhìn bóng lưng đang ngồi ở chiếc piano đó, đột nhiên có một loại ảo giác…
Ninh Phương đang đứng ở cửa lúc này không khỏi thấy hơi cay mũi, cô ta đã nhìn thấy vô số cảnh tượng lãng mạn và thấy qua biết bao cảnh đời. Nhưng khi trông thấy cảnh tượng bây giờ, nghe thấy khúc nhạc tình yêu hoàn mỹ như trong giấc mộng, cô ta không kìm được nước mắt.
Bạch Diệp Chi mặc chiếc váy trắng xinh đẹp như cô dâu, cảnh tượng này hạnh phúc và khiến người ta phải ngưỡng mộ biết bao.
Nhưng lúc này, cô ta biết mình phải làm gì nên chầm chậm quay người, rời đi.
Bây giờ, Bạch Diệp Chi vẫn đang không ngừng bước lên phía trước.
Càng bước tới gần, trái tim cô đập càng mạnh.
Bóng lưng này quen thuộc quá.
Là anh ư?
Bạch Diệp Chi ra sức lắc đầu.
Bất kể thế nào, khi nghe thấy khúc nhạc diễm lệ này, trong đầu cô đều là hình bóng của người đàn ông ấy.
Người đàn ông mặc áo bành tô đắt tiền ấn vào phím nhạc cuối cùng, sau đó chầm chậm đứng dậy khỏi chiếc ghế.
Bấy giờ, trái tim của Bạch Diệp Chi đã đập liên hồi.
Người đàn ông đó quay người lại, ánh đèn chiếu lên cơ thể anh chói lòa.
Nhưng Bạch Diệp Chi vẫn có thể nhận ra ngay.
Là anh!
Cô bước từng bước về phía anh.
“Chúc mừng sinh nhật bà xã!”