Em Là Thế Giới Của Anh

Chiếc ghế này giá chín nghìn tám trăm tệ


trước sau

Hả?

Mọi chuyện xảy đến quá nhanh.

Ngay cả mấy người bảo vệ của Lý Thiên Hào cũng không có phản ứng gì, còn Trần Minh Triết đã dùng một cước đá văng chiếc ghế gỗ kia bay ra ngoài, có thể nói hành động này đã khiến mọi người chấn động không hề nhẹ.

Huống hồ Lý Thiên Hào còn bị anh túm cổ, lúc đó, hầu như mọi người có mặt ở đó đều không ngờ được rằng một thanh niên tầm thường trong mắt bọn họ, thậm chí lúc đầu còn có thái độ hơi nịnh nọt mọi người, lại độc ác như vậy.

Đây là cậu chủ Lý Thiên Hào của nhà họ Lý, ở Tân Thành rất ít người dám trêu chọc hắn ta, huống hồ còn tấn công trực diện như vậy, hình như hai người họ cũng không có thù sâu oán nặng gì mà.

“Người này... là thằng bất tài Trần Minh Triết đấy à?”

Giờ phút này, e rằng người ngạc nhiên nhất chính là Chu Minh Phượng.

Phải biết là thường ngày bà ta ở nhà luôn tùy tiện đánh mắng Trần Minh Triết, không ngờ thằng con rể này lại tàn bạo tới thế.

Giọng nói của bà ta hơi run rẩy.

Hành động đột ngột của Trần Minh Triết khiến bà ta cực kỳ sợ hãi.

Mặc dù Bạch Dũng Quang cũng có chút kinh ngạc nhưng ông ấy nhanh chóng bình tĩnh lại

Ngược lại Bạch Tuyết ở bên cạnh lại mang vẻ mặt tức giận.

Cô ta cũng từng thấy Trần Minh Triết ra tay thế nào, hơn nữa còn biết Trần Minh Triết và Mặt Sẹo quen nhau. Nhưng người này, mẹ nó đây là Lý Thiên Hào, là cậu chủ quần là áo lụa nổi tiếng ở Tân Thành, với lại còn có rất nhiều quan hệ trong giới.

Quan trọng hơn cô ta biết đây là lần thứ hai Trần Minh Triết đánh Lý Thiên Hào.

Cô ta thật sự không biết trong đầu Trần Minh Triết chứa cái gì nữa, chẳng lẽ là vì ngày thường ở nhà quá áp lực nên giờ muốn trút giận lên Lý Thiên Hào sao?

Lần này, Lý Thiên Hào chắc chắn sẽ báo thù... Bạch Tuyết vừa nghĩ đến điều này thì lập tức giận dữ nhìn Trần Minh Triết.

Cô ta có vẻ như đang hận không thể lập tức xé xác tên cuồng bạo lực Trần Minh Triết này.

Nhưng Trần Minh Triết thật sự đã trấn áp toàn trường, không ai dám nói gì.

Bởi vì ngay cả Lý Thiên Hào cũng gọi Trần Minh Triết là anh rồi.

“Biết sai chưa?”

Trần Minh Triết nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lý Thiên Hào hỏi.

Trong lòng Lý Thiên Hào lúc này tràn ngập hận thù, nhưng hắn ta biết, nếu như lúc này mình cố chấp đối đầu với tên điên trước mặt thì người thiệt thòi sẽ chỉ là mình, cho nên hắn ta lựa chọn chịu thua trước. Hắn ta còn có thể cảm giác được là chỗ xương bánh chè của một bên chân bị vỡ rồi, nhất định phải lập tức đến bệnh viện cấp cứu ngay.

“Sai rồi, sai rồi... tôi không nên trêu chọc anh, giành dinh thự này với anh!”

“Tôi không cần nó nữa!”

Trần Minh Triết gật đầu, sau đó nói: “Đáng lẽ anh không nên động vào tôi! Theo tôi nhớ đây là lần thứ hai rồi nhỉ, tôi chỉ cho phép hai lần thôi đấy, nếu có lần thứ ba, chắc anh không may mắn thế này nữa đâu!”

Nói xong, Trần Minh Triết chậm rãi buông cổ áo của Lý Thiên Hào ra.

Lúc này, hai vệ sĩ vội vàng đỡ Lý Thiên Hào.

Toàn thân Lý Thiên Hào lúc này run rẩy dữ dội, cơn đau nhói ở nơi đầu gối gãy kia đã khiến hắn ta suýt ngất, nhưng hắn ta vẫn nhịn được.

“Được, tôi nhớ rồi!”

Lý Thiên Hào lạnh lùng nhìn Trần Minh Triết, trong đôi mắt đó ngập tràn sát khí khủng bố.

Nói xong, Lý Thiên Hào lập tức nói với thuộc hạ đang đỡ mình: “Chúng ta đi...”

Trần Minh Triết lại chậm rãi cười: “Đợi đã, còn cái ghế này, anh phải đền trước đã...”

Nói xong Trần Minh Triết bước đến cạnh chiếc ghế, nhìn giá bên trên.

“Chín nghìn tám trăm tệ, anh dùng thẻ hay tiền mặt?”

Trong lúc nói chuyện, Trần Minh Triết dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn Lý Thiên Hào đang đau tới mức đổ mồ hôi hột và được hai người đàn ông đỡ kia

“Được, Trần Minh Triết, mày đợi đấy cho tao!”

Nói xong một người bên cạnh hắn ta lập tức ném cho Trần Minh Triết một chiếc thẻ ngân hàng.

“Trong này có 200 nghìn, coi như tao đền cho mày! Đi!”

Nói xong Lý Thiên Hào lập tức đi cà nhắc về phía cửa cùng hai người đang đỡ mình.

Vào lúc này, một người phụ nữ mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi nhanh chóng bước vào.

Tóc dài tùy ý xõa trên vai, khuôn mặt đẹp đẽ kia khiến cho người khác nhìn một lần là sẽ lập tức nhớ mãi không quên.

“Minh Triết, anh không sao chứ...”

Bạch Diệp Chi vừa đi vào là đã thấy Lý Thiên Hào đang được đỡ đi ra ngoài, Bạch Diệp Chi không quen biết Lý Thiên Hào, cô đi về phía Trần Minh Triết theo bản năng, sau đó quan tâm hỏi han

“Không sao, sao em lại đến đây...”

Lý Thiên Hào đứng ở cửa quay người nhìn Bạch Diệp Chi đang đứng trước mặt Trần Minh Triết ở bên kia, trong đầu nảy ra một ý nghĩ thâm hiểm.

Lúc này, Trần Minh Triết đương nhiên không nhìn thấy nụ cười tà ác của Lý Thiên Hào, nếu như nhìn thấy, Trần Minh Triết tuyệt đối sẽ không tha cho tên đó.

“Mẹ gọi em đến, nói anh lại gây rắc rối ở đây!”

Lúc này, Trần Minh Triết lắc đầu nói: “Không có! Vừa rồi thật sự có người muốn ức hiếp anh, nhưng mà anh nói lí lẽ với bọn họ, nói xong thì bọn họ đi rồi!”

“Thật không?”

Bạch Diệp Chi nghi ngờ nhìn
xung quanh.

Hiện giờ, mọi người xung quanh lần nữa bị ngạc nhiên bởi lời nói của Trần Minh Triết, ai cũng cười khan một tiếng, sau đó gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi dinh thự. Theo họ thấy, người thanh niên này không dễ chọc, hơn nữa chân của Lý Thiên Hào kia cũng bị đánh gãy, nếu tên đó trả thù, bọn họ không muốn mình bị tai bay vạ gió nên vội vàng rời đi.

Thấy hai người Trần Minh Triết và Bạch Diệp Chi nháy mắt ra hiệu, Hàn Mai Mai cũng rất biết điều cho bảo vệ đưa Hồ Thắng vẫn đang ngất xỉu và Dương Ngọc Lan mang vẻ mặt bàng hoàng không nói nên lời, đi ra ngoài.

Đợi đến lúc những người này đi hết rồi, đột nhiên cả căn dinh thự chỉ còn lại năm người nhà bọn họ.

Sau khi mọi người đi hết, Chu Minh Phượng lập tức kéo Bạch Diệp Chi về bên cạnh mình, sau đó lạnh lùng nhìn Trần Minh Triết nói: “Trần Minh Triết, căn dinh thự này thật sự là do cậu mua sao?”

Trần Minh Triết gật đầu.

Sau đó, Chu Minh Phượng lạnh lùng cười: “Trần Minh Triết, đừng tưởng tôi không biết, giá của căn dinh thự này hơn 30 triệu lận đấy, cậu mua nổi sao? Rõ ràng là do Diệp Chi mua, tôi nói cho cậu biết, hiện giờ cậu đánh Lý Thiên Hào kia, người nhà đó nhất định sẽ tìm cậu báo thù, tốt nhất cậu xử lý sạch sẽ cho tôi, nếu như Lý Thiên Hào tìm đến bọn tôi, tôi sẽ không tha cho cậu!”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, hắn ta không dám đâu!”

Trần Minh Triết vừa nói vừa tiến lên.

Chu Minh Phượng lập tức bước tới giật thẻ ngân hàng trên tay Trần Minh Triết.

“Số tiền này coi như là cậu đền túi cho tôi, dù sao thì ngày nào cậu cũng ăn của nhà tôi, cậu cầm tiền cũng vô dụng!”

“Mẹ...”

Bạch Diệp Chi vừa muốn nói chuyện thì bị Chu Minh Phượng cắt ngang.

“Con không cần nói, mẹ còn chưa tính sổ với con đâu, vào đây với mẹ...”

Trong lúc nói, Chu Minh Phượng lạnh lùng liếc Trần Minh Triết một cái, sau đó kéo Bạch Diệp Chi vào căn phòng bên cạnh, Bạch Tuyết ở bên cạnh cũng lập tức đi theo.

Trần Minh Triết và bố vợ mình nhìn nhau.

“Bố, mọi người cứ xem trước đi, con đi làm chút chuyện!”

Bạch Dũng Quang gật đầu, sau đó đi thẳng lên tầng hai, căn dinh thự này được thiết kế và trang trí rất đẹp. Ông ấy quyết định lên tầng hai xem thử, về phần Trần Minh Triết muốn làm gì, vợ của mình và hai con gái thương lượng thế nào thì tạm thời ông ấy cũng không muốn quan tâm.

Trần Minh Triết vừa ra khỏi căn dinh thự thì tức khắc nhìn thấy Hồ Thắng đang ôm bụng đứng ở đó, ở bên cạnh còn có Dương Ngọc Lan với vẻ mặt hung dữ.

“Anh Trần, bọn họ...”

“Anh Trần, tôi biết tôi sai rồi, anh...”

“Đúng thế, Trần Minh Triết, cho dù Hồ Thắng nhà chúng tôi không biết đó là nhà của cậu nên đã mang ra bán, nhưng cậu xem cậu đánh Hồ Thắng nhà chúng tôi thành cái dạng gì rồi, không tìm cậu đòi tiền viện phí thì nên biết ơn đi chứ. Cậu còn muốn để cho người phụ nữ này đâm thọc, khiến Hồ Thắng nhà chúng tôi mất việc, cậu có âm mưu gì!”

Hồ Thắng ôm bụng còn chưa nói ra lời nào là đã bị mẹ của mình cướp lời.

Lúc này trong lòng hắn ta lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

Trần Minh Triết không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Hồ Thắng đang đứng ở đó, sau đó đi thẳng ra ngoài dinh thự.

“Anh Trần...”

Hàn Mai Mai vội vàng đuổi theo.

“Chảnh cái gì chứ, không phải chỉ là trai bao thôi sao? Làm như căn dinh thự này là do cậu ta mua vậy, còn có con mụ kia nữa... rõ ràng là giám đốc kinh doanh mà còn phải nịnh bợ một tên trai bao...”

Dương Ngọc Lan càng nói giọng càng lớn.

Lúc này, Hồ Thắng đứng ở đó, tâm trạng của hắn ta hoàn toàn giống như khi bị người ta đẩy lên miệng núi lửa vậy.

Hắn ta không ngờ tên ăn hại Trần Minh Triết này lại có lai lịch lớn như vậy, nhưng hắn ta lại không dám nói ra.

Không còn cách nào khác chỉ có thể quát mẹ của mình:

“Mẹ, con xin mẹ đấy, sau này mẹ đừng gây rắc rối cho con nữa, được không?...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện