Em Là Thế Giới Của Anh

Tôi có thẻ VIP


trước sau

Mặc dù ngoài mặt Trần Minh Triết không có biểu hiện gì, vẫn đang tươi cười, nhưng ngay khi anh xoay người bước xuống lầu thì lại đau lòng.

Dù bản thân anh vẫn luôn không có địa vị gì ở trong nhà, nhưng Trần Minh Triết không thể ngờ rằng, ngày hôm nay anh lại suy bại đến mức độ này.

Xem ra, tiền bạc là một thứ vô cùng quan trọng.

Thật ra trong lòng Trần Minh Triết không hề trách cứ Chu Minh Phượng, anh không chê trách mẹ vợ mình.

Ngược lại, thâm tâm anh còn có phần cảm kích nhà họ Bạch.

Còn đối với vợ mình, Bạch Diệp Chi, anh càng yêu thương cô thật lòng.

Nếu như nói, Trần Minh Triết của trước đây, khi ở Yên Kinh, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ dấn thân vào tình ái, nhưng ba năm nay ở Tân Thành anh đã rơi vào mồ chôn tình yêu.

Bắt đầu kể từ giây phút anh xả thân làm việc nghĩa, cứu giúp Bạch Diệp Chi, anh đã ghi nhớ người con gái này sâu trong tâm khảm.

Huống hồ sau này, người con gái ấy lại kết nghĩa vợ chồng cùng anh.

Tuy rằng Trần Minh Triết biết rõ khi đó chẳng qua chỉ là vì Bạch Diệp Chi muốn trốn tránh sự ép hôn của dòng họ, nhưng từ đầu đến cuối anh lại vô cùng nghiêm túc.

Tay trắng gây dựng sự nghiệp là một chuyện rất khó, nhưng Trần Minh Triết lại chẳng hề để bụng.

Anh dùng ba năm là để trau dồi kỹ năng, nâng cao bản thân, thế nên anh không hề quan tâm việc bản thân mình chỉ là một bảo vệ, một nhân viên vệ sinh trong siêu thị.

Bị người khác chửi là kẻ ăn bám, đồ vô dụng.

Nhưng như vậy thì đã sao, Trần Minh Triết chẳng thèm để tâm đến những điều này, thứ anh để tâm chỉ có mình Bạch Diệp Chi.

Anh ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn vẫn đang sáng ở trên lầu, bóng hình Bạch Diệp Chi đứng ở bên cửa sổ cũng rõ ràng một cách lạ thường.

Tuy Trần Minh Triết không nhìn thấy rõ mặt Bạch Diệp Chi, nhưng anh có thể hiểu thấu được trái tim của cô.

"Diệp Chi, em yên tâm, anh sẽ tạo cho em một bất ngờ!"

Trần Minh Triết xoay người lái con xe điện đi ra khỏi khu nhà rồi chạy đến khách sạn Phượng Đài.

Trần Minh Triết không còn xa lạ gì với nơi này, tuy rằng buổi sáng Thẩm Vinh Hoa có nói đẳng cấp của khách sạn Phượng Đài hơi kém một chút nhưng dựa vào sự hiểu biết của Trần Minh Triết thì nơi đây cũng là nơi có đẳng cấp khá cao.

Một bữa ăn ở đây, dù toàn là đồ chay thì chi phí ít nhất cũng lên đến mười nghìn tệ, còn chưa phải là phòng riêng, nếu là phòng riêng thì sẽ tính riêng.

Đương nhiên, dù hiện nay, trong mắt của tất cả mọi người, Trần Minh Triết chỉ là một bảo vệ quèn nghèo rớt mồng tơi, nhưng những nơi cao cấp thế này thì anh đã nhìn thấy khá nhiều.

Bởi vì Ninh Phương đã đứng trước cổng đợi Trần Minh Triết từ trước, nên xe điện của Trần Minh Triết vừa đến, đã có nhân viên của khách sạn đi đến đỗ xe hộ anh, lễ phép nghênh đón Trần Minh Triết vào trong phòng riêng của khách sạn.

Mặc dù mấy nhân viên này đều hết sức kinh ngạc nhưng nhìn thấy Ninh Phương ăn mặc sang trọng, đẹp đẽ, khí chất cao quý đang cung kính chào đón thì họ cũng không dám lên tiếng chỉ có thể nuốt hết tất cả những nghi hoặc vào trong bụng.

Vừa bước đến phòng riêng, Thẩm Vinh Hoa lập tức vội vàng đứng dậy đón tiếp.

Cả Đường Phong trên người mặc trang phục đời Đường ở bên cạnh cũng đứng dậy với dáng vẻ tươi cười.

"Cậu Trần, người này là bác sĩ Đường đến từ Yên Kinh - Đường Phong cũng là hội viên của Hiệp hội Đông y Hoa Hạ, y thuật rất cao siêu. Sáng nay, cũng chính bác sĩ Đường đây đã chữa khỏi bệnh cho ông Bạch".

Trần Minh Triết nghe thấy lời giới thiệu này của Thẩm Vinh Hoa thì vội vàng đi mấy bước tới trước mặt Đường Phong, đưa tay ra bắt tay Đường Phong.

"Cảm ơn bác sĩ Đường, thật là làm phiền ông quá!"

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Trần Minh Triết, Đường Phong đã có chút sững sờ, nhưng khi nghe được lời nói khiêm tốn cùng cái bắt tay hòa nhã của anh, ông ấy lập tức biết được rằng chàng trai trẻ này thật không đơn giản.

"Đâu có, đâu có, cậu Trần đây khiêm tốn rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi!"

"Ha ha, ngồi đi, A Phương, kêu phục vụ bày thức ăn lên đi...."

Ninh Phương gật đầu bước nhanh ra ngoài.

Cứ như thế trên bàn ăn to như vậy chỉ có ba người ngồi.

Chỉ chốc lát sau, từng đĩa đồ ăn chay được chế biến cầu kỳ lần lượt được bưng ra, ba người vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất.

Nhất là Trần Minh Triết, khi nói đến Đông y thì vô cùng hiểu biết, rõ ràng mạch lạc hơn nữa còn thảo luận trực tiếp cùng với ông Đường, càng khiến người bác sĩ Đông y dày dặn kinh nghiệm với mấy chục năm hành nghề như Đường Phong cũng rất kinh ngạc.

Còn khi trò chuyện về mô hình kinh tế trong tương lai của Tân Thành với Thẩm Vinh Hoa cũng rất gãy gọn đâu ra đấy, hơn nữa còn đưa ra khá nhiều sáng kiến mang tính xây dựng.

Ninh Phương đứng bên cạnh nghe thấy cũng ngạc nhiên sửng sốt.

Nếu như trước đây, Ninh Phương luôn cảm thấy Trần Minh Triết có thể có được sự tôn trọng và sùng bái của ông Thẩm là bởi vì thân thế hùng mạnh của anh, nhưng giờ đây dường như cô ta đã biết được điều gì đó....

Ngay lúc này bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi..."

Thẩm Vinh Hoa chậm rãi mở miệng, lúc cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên dáng vóc cao lớn lực lưỡng đi vào.

"Ông Thẩm, nếu như biết ông đến đây tôi đã đặt cho ông phòng VIP Hoàng Đế rồi".

"Không sao, không sao!"

Người đàn ông trung niên cao lớn tiến lên, rót một ly nước trái cây, bởi vì Trần Minh Triết yêu cầu nên đồ uống là nước ép trái cây tươi.

"Ông Thẩm, người này là…"

Trần Minh Triết ngồi ở vị trí trung tâm, trên mặt không có biểu cảm gì.

"Hề hề, cậu Trần, người này là ông chủ của khách sạn Phượng Đài, là ông trùm về ngành dịch vụ ăn uống của Tân Thành, gần như tất cả khách sạn hạng sang trên đất Tân Thành đều có cổ phần của ông chủ Hoa".

Sau đó, Thẩm Vinh Hoa từ từ đứng lên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt một cái, rồi nói tiếp: "Ông chủ Hoa, đây là cậu Trần, là khách quý của tôi”.

Đương nhiên người đàn ông kia nhìn ra được chàng trai trẻ tuổi mặc trang phục bảo vệ này có thân phận không đơn giản, nếu không, người như Thẩm Vinh Hoa đây tuyệt đối sẽ không hạ mình đến vậy.

Lúc này, ông ta nâng ly nước trái cây trong tay lên.

"Cậu Trần, chào cậu, tôi là Hoa La Sinh, chỉ làm kinh doanh nhỏ lẻ mà thôi!"

Ông ta vừa nói vừa vội vàng cẩn thận cụng ly với Trần Minh Triết một cái rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.

"Ông chủ Hoa, hân hạnh được gặp mặt!"

Trần Minh Triết khẽ mỉm cười cũng nâng ly lên uống một ngụm.

Tiếp theo, mấy người cũng tán gẫu khách sáo vài câu, sau đó lúc Hoa La Sinh đi ra có tặng Trần Minh Triết một tấm thẻ kim cương, còn nói chỉ cần là khách sạn cao cấp ở Tân Thành thì cứ cà thẻ là được.

Thịnh tình khó chối từ, Trần Minh Triết đành nhận lấy tấm thẻ này.

"Cậu Trần, Hoa La Sinh này vốn dĩ là một tên côn đồ trên đất Tân Thành, sau đó cải tà quy chính, bắt đầu làm ngành dịch vụ ăn uống, làm người cũng không tồi, rất nghĩa khí,
ở Tân Thành cũng rất hiểu quy tắc!"

Trần Minh Triết khẽ gật đầu, anh không hề quan tâm đến mấy thứ này, bởi vì Trần Minh Triết không cảm thấy sau này gặp lại người đó sẽ còn nhận ra anh, hôm nay ở đây ông ta đối xử với anh khách khí như vậy, còn tặng anh thẻ Vip kim cương, phần lớn đều là vì Thẩm Vinh Hoa đang ngồi bên cạnh anh.

Mấy người lại bắt đầu đề tài vừa nói khi nãy, bữa cơm này ăn mất gần hai tiếng đồng hồ mới xong.

"Các ông đi trước đi, tôi đi vệ sinh một lát, cũng không cần đợi tôi đâu, lát nữa tôi sẽ lái xe điện về là được rồi".

"Vậy thì tốt, cậu Trần, sau này có chuyện gì cứ thông báo với tôi một tiếng, ở Tân Thành này, tôi sẽ giải quyết xong xuôi cho cậu ngay lập tức!"

Trần Minh Triết gật đầu sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Không thể không nói, bữa ăn tối nay vô cùng thoải mái, Trần Minh Triết và hai người trò chuyện với nhau có cảm giác như thể tiếc nuối vì đã gặp nhau quá trễ vậy.

Thẩm Vinh Hoa có thể trở thành đại gia giàu nhất Tân Thành, đó cũng không phải là điều ngẫu nhiên.

Đến khi Trần Minh Triết từ nhà vệ sinh đi ra thì mấy người kia cũng đã rời đi rồi.

Ngay trong lúc Trần Minh Triết đi ngang qua quầy lễ tân thì nghe thấy một cuộc cãi vã, trong đó lại có một giọng nói rất quen thuộc.

"Tôi nói mấy người làm ăn kiểu gì thế, chúng tôi đã đặt trước rồi mà, sao lại có thể để phòng riêng đó cho người khác được chứ?"

Bạch Tuyết vô cùng buồn bực, hôm nay là sinh nhật của bạn thân cô ta, Bạch Tuyết đã tốn một số tiền lớn mới đặt được phòng riêng của khách sạn Phượng Đài, nhưng đã đến đây được gần nửa tiếng rồi thì mới biết được phòng riêng đã được sắp xếp cho người khác.

"Bạch Tuyết, hay là chúng ta đi đi..."

"Đúng đó Bạch Tuyết, chúng ta cứ ăn tạm đâu đó cũng được, đến giờ thì chúng ta ăn bánh kem trong quán karaoke là được rồi".

Một cô gái vô cùng vui vẻ, trang điểm đơn giản trong sáng khẽ cất tiếng nói.

"Na Na, sao có thể được chứ, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cậu, những gì tớ đồng ý với cậu, thì nhất định phải làm được!"

Sau đó Bạch Tuyết lại nhìn người lễ tân nói: "Nếu hôm nay cô không cho tôi một lý do hợp lý, tôi sẽ đi tố cáo các người".

Người lễ tân có lẽ cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích: "Thưa cô, đây là quy định của chỗ chúng tôi, các cô là khách hàng phổ thông, chúng tôi phải ưu tiên sắp xếp cho hội viên VIP!"

"Phòng riêng mà các vị đặt trước bởi vì khi nãy các vị chưa đến, nên dựa theo quy định chúng tôi phải sắp xếp cho khách hàng hội viên VIP."

"Không phải chỉ là hội viên VIP thôi sao? Tôi cũng sẽ làm một cái là được chứ gì!"

Ngay lúc đó, một cậu thanh niên trẻ tuổi với dáng vẻ công tử đi tới la lối.

"Cái này.... chỗ chúng tôi yêu cầu mức chi tiêu phải từ ba trăm nghìn trở nên mới có thể trở thành hội viên sơ cấp".

Cậu thanh niên có dáng vẻ công tử kia bỗng chốc đỏ bừng mặt.

Bọn họ đều là một đám côn đồ, đừng nói là ba trăm nghìn, có lẽ chỉ một trăm ngàn cũng là quá sức với bọn họ, trong đám người đó chỉ có gia cảnh của Bạch Tuyết là tốt hơn một chút.

Vừa ngay lúc này, Bạch Tuyết nghiêng đầu qua thì lại nhìn thấy Trần Minh Triết.

"Sao anh lại ở đây?"

Bạch Tuyết chỉ về phía Trần Minh Triết đang định lặng lẽ đi qua kia.

"Tôi..."

"À, tôi biết rồi, có phải anh bị nhà trường đuổi việc sau đó đến đây tìm việc làm đúng không?"

Đuổi việc?

Trần Minh Triết lại có phần khâm phục khả năng suy đoán của cô em vợ này của mình.

"Bạch Tuyết, sao cậu lại quen biết bảo vệ ở đây vậy?"

Đột nhiên một cậu thanh niên có mái tóc dựng đứng như mào gà đi lên và nói với giọng điệu chẳng mấy thân thiện.

"Anh ta là ông anh rể hờ mà tớ đã kể cho mọi người đấy!"

"Chính là anh ta sao?"

"Đúng là giống y hệt những gì cậu kể đó!"

Trần Minh Triết nhìn đám người thanh niên trước mặt một cái, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía Bạch Tuyết, nói: "Sao thế, không có phòng riêng sao?"

"Hừ, nói đến lại thấy tức, vốn dĩ bọn tôi đã đặt phòng riêng, cuối cùng lại bị bọn họ sắp xếp cho người khác. Đúng rồi, tôi nói chuyện này với anh thì có tác dụng khỉ gì chứ, anh mau cút đi đi, nơi này không phải là chỗ để anh đứng ngây ra đâu".

Nói xong cô ta xoay người lại đi về phía quầy lễ tân kia, lại muốn nói lý luận tiếp khách đối với lễ tân.

Rõ ràng trong mặt của Bạch Tuyết, Trần Minh Triết chính là một kẻ hết sức vô dụng, xuất hiện ở đây giống như làm mất mặt cô ta vậy.

Sau đó, cô gái trước quầy lễ tân vừa nhìn lại nhận ra ngay Trần Minh Triết, dù sao thì trước đó lúc Trần Minh Triết xuất hiện, anh chính là tiêu điểm, nên đương nhiên cô ấy vừa nhìn đã ghi nhớ ngay, đều biết chàng trai mặc bộ đồ bảo vệ này là một cậu chủ thần bí vô cùng khiêm tốn.

"Thưa cô, nếu như các vị không có thẻ VIP thì mời ngồi đợi một lát hoặc ra về ạ!"

Thái độ tỏ ra cực kỳ cứng rắn.

"Tôi... "

Vào lúc này, Bạch Tuyết còn chưa nói gì, đã bị cô gái trẻ trong sáng thuần khiết đứng bên cạnh kéo một cái.

"Chị Tuyết, chúng ta đi thôi, không ăn ở đây nữa, ở đây đắt chết đi được."

Cô gái có tên Na Na kia vừa kéo Bạch Tuyết vừa nhỏ giọng nói.

"Không được, hôm nay tôi phải ăn ở đây bằng được, hừ, không phải là thẻ VIP thôi sao? Tôi sẽ gọi điện kêu người mang tới đây!"

Trong đầu Bạch Tuyết nghĩ một cậu ấm như Phương Thế Hoa chắc chắn có thẻ VIP ở đây.

Nhưng ngay khi cô ta vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm gọi thì lại nghe thấy một giọng nói từ sau lưng truyền đến.

"Tôi có thẻ VIP....."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện