Trong showroom 4S xe Porsche, mấy nhân viên kinh doanh đang ngồi túm năm tụm ba tán phét.
"Tôi nói nghe này, trước đây tôi nghe dì Chu nói, cái anh Trần Minh Triết đó đến ở rể nhà bà ấy, nghe giọng điệu có vẻ coi thường gớm lắm".
"Thì cũng đúng mà, cái cô Bạch vừa nãy không phải cũng thế đấy thôi? Ăn nói mà chả coi anh rể cô ta vào đâu".
"Nhưng mà tiền mua căn dinh thự ở Kim Vực Hương Giang đều là của anh con rể kia hết à?"
"Vừa nãy cô chưa nghe à? Tiền đó là do có người cho anh ta mượn đấy, cô Bạch chả nói còn gì?"
"Thôi đi, mấy người biết căn dinh thự ở Kim Vực Hương Giang kia đáng giá bao nhiêu tiền không? Đó không phải là con số nhỏ đâu, tôi nghe nói phải tầm ba mươi triệu tệ. Ba mươi triệu tệ đấy, cô thấy có ai cho mượn nhiều tiền như thế bao giờ không?"
"Vậy chẳng lẽ cái anh chàng Trần Minh Triết kia là một anh nhà giàu giấu nghề hả? Nhưng tôi thấy không giống tẹo nào, nếu là như thế thì anh ra đâu có tý khí chất nào của người giàu chứ. Hơn nữa nếu thực sự có tiền thì ai sẽ chịu để người khác đối xử lạnh nhạt, có xe hơi không chịu lái mà đi lái con xe đạp điện rách nát chứ? Tôi thấy không giống đâu. Tôi nghĩ chắc người có tiền là Bạch Diệp Chi nhà họ Bạch, tôi nghe nói cô ấy giỏi lắm, hơn nữa còn xinh đẹp cực kỳ, không chừng..."
"Được rồi được rồi, Trần Minh Triết lại quay lại rồi kìa!"
Mấy bà tám lập tức im thin thít. Có câu hai người đàn bà và một con vịt thì thành cái chợ, ở đây thì có tận bốn năm cô cơ đấy, bắt đầu tán phét một cái là ầm giời cả lên.
"Anh đẹp trai, sao anh lại quay lại thế? Anh muốn lái thử à..."
Trần Minh Triết lắc đầu, sau đó cười nói: "Cái xe vừa nãy tôi xem có màu đỏ không? Cho tôi một cái".
"Màu đỏ..."
"Ơ, anh à, anh nói gì cơ..."
Tốc độ não của mấy cô gái đều không theo kịp, vì câu nói của Trần Minh Triết quả thật là khó mà tin được, chả lẽ muốn mua đứt luôn à?
"Ừ, là cái xe này, không phải cô nói là mẫu mới sao? Tôi thấy khá tốt, lấy cho tôi một cái màu đỏ đi".
"Màu đỏ... À, anh ơi, anh lái à..."
"Ha ha, không phải tôi lái đâu, tôi thì lái siêu xe gì chứ, lái xe đạp điện là được rồi. Tôi mua cho vợ tôi, ngày nào cô ấy cũng đi làm, không có xe thì sao được".
Vốn Trần Minh Triết mấy ngày sau mới đến mua lại, nhưng khi nghĩ đến giờ cô vợ Bạch Diệp Chi của mình đã trở thành phó chủ tịch của tập đoàn Thiên Bách, sao có thể không có xe được. Hơn nữa trước sinh nhật anh đã nói sẽ mua một con xe cho Diệp Chi rồi, mãi đến bây giờ vẫn chưa mua được.
Hả?
Nghe vậy, mấy người ở đó đều sững sờ.
Giờ đâu còn đàn ông tốt như này nữa chứ.
Mua cho vợ mình siêu xe hơn triệu tệ, còn mình thì đi lái xe đạp điện.
"Không có sao?"
Trần Minh Triết thấy họ đều đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, thế nên liền hỏi.
"Không, không phải. Nếu là màu đỏ thì chúng tôi phải đưa từ Dung Thành về đây. Nếu anh chắc chắn mua thì chỉ cần đặt cọc một trăm ngàn tệ là được".
Trần Minh Triết hơi nhíu mày.
"Đừng nói là không có một trăm ngàn tệ nhé?"
Mấy cô nhân viên đều thầm nghĩ như vậy.
Nói trắng ra thì nhìn Trần Minh Triết ăn mặc như vậy, còn lái cái xe đạp điện cổ lỗ sĩ nữa chứ, trông như tên ăn mày vậy… Nếu không phải họ biết anh chính là người mua căn dinh thự ở Kim Vực Hương Giang thì họ cũng sẽ nghi ngờ như vậy.
"Nhanh nhất thì bao lâu có thể tới?"
. Trần Minh Triết hỏi.
"Sáng mai".
Trần Minh Triết gật đầu, nói: "Vậy thì tốt, cô làm thủ tục cho tôi đi, mai làm xong rồi thì gọi điện cho tôi.
"Vâng..."
Đối với một khách mua vội vàng như thế này, cô nhân viên hoàn toàn không theo kịp tiết tấu.
Cứ như vậy đã bàn xong hợp đồng rồi, Trần Minh Triết ngồi xuống ký tên rồi lấy thẻ ngân hàng ra.
"Thanh toán hết một thể luôn đi, mai xe đến tôi chỉ cần đến lấy xe là được, những thứ cần tặng làm xong hết cho tôi là được".
Hả?
Mọi người ngơ ngác lần nữa, họ chưa từng thấy vị khách nào tràn đầy khí phách như thế này. Đây là xe Porsche trị giá hơn triệu tệ đấy, không phải là xe đồ chơi mấy tệ lẻ đâu.
"Anh Trần, anh không đợi mai xe đến để xem xe sao?"
Trần Minh Triết lắc đầu cười, nói: "Không cần đâu, nhà chúng tôi còn có một cái xe ở đây mà, tôi xem cái đang ở trong tiệm trước nhé?"
Mấy nhân viên không biết nên trả lời câu này như thế nào.
Ngang ngược quá!
Ngầu lòi quá!
Đây mới là nhà giàu chân chính nè.
Mãi đến khi Trần Minh Triết quẹt thẻ rồi đi ra khỏi showroom, cưỡi lên con xe đạp điện cà tàng đi một lúc lâu rồi mấy người mới phản ứng lại được.
"Đây mới là nhà giàu giấu nghề chân chính sao?"
"Không phải cô vừa mới nói người ta không có cái khí chất ấy à?"
"Đây không phải là khí chất nhà giàu mới nổi, đây là khí chất quý tộc đó cô có biết không. Các cô có thể tưởng tượng ra được cái cô Bạch Diệp Chi kia hạnh phúc cỡ nào không? Không phải tôi lái đâu, tôi thì lái siêu xe gì chứ, lái xe đạp điện là được rồi. Tôi mua cho vợ tôi, ngày nào cô ấy cũng đi làm, không có xe thì sao được...."
"Ôi, nếu có người đàn ông nào mua xe Porsche cho tôi, bảo tôi làm gì tôi cũng chịu. Ngưỡng mộ quá đi!"
"Haizz, quả thật là không thể hiểu được thế giới của người có tiền mà!"
"Trước đây cô Bạch còn nói cái gì mà vay tiền đi mua dinh thự, rõ ràng là anh Trần giấu nghề mà, hơn nữa e là cả nhà Chu Minh Phượng đều không biết chuyện anh Trần là nhà giàu giấu nghề đâu. Dinh thự ba mươi triệu tệ, siêu xe một triệu tệ, quẹt thẻ mà còn chẳng buồn chớp mắt lấy một cái, cứ như là mua xe đồ chơi mấy tệ ấy, quá là... Không được, mặt tôi đỏ hết lên rồi đây này, nếu mà... thì tốt biết mấy!"
"Được rồi, đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa, người ta đã nói rõ rồi, không
muốn vì tiền mà làm ảnh hưởng đến tình cảm, đây chính là vì theo đuổi tình yêu đích thực đấy. Cái đồ tiểu yêu tinh này, cô cứ đi quyến rũ ông chủ của chúng ta đi, quyến rũ thành công rồi thì đến lúc đó chị em chúng ta phát tài đấy!"
......
Trần Minh Triết đang thầm vui, nghĩ đến cảnh Bạch Diệp Chi thấy con xe Porsche mà cô hằng mong ngóng xuất hiện trước mặt thì cô sẽ vui đến thế nào chứ, nhưng giờ Bạch Diệp Chi lại đang ngồi trong văn phòng, mặt mày ủ rũ.
"Diệp Chi, công ty rượu Bá Vương quả thật là vô cùng quá quắt, sáng hôm nay họ đã bắt đầu phá hoại hệ thống đường ống mà trước đây chúng ta đã xây dựng, hơn nữa còn xảy ra xung đột với nhân viên mà chúng ta cử đi để xem xét tình hình...."
"Bố, bố đừng hoảng loạn, con đang nghĩ cách".
Ngay lúc này, chuông điện thoại của Bạch Diệp Chi reo lên.
"Cháu biết rồi, bà nội, cháu sẽ gọi cho chú hai ngay. Cháu sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể!"
Khó khăn lắm cô mới cúp được cuộc gọi của Vương Tú Vân.
Lục Tiểu Ba lại gọi đến cho Bạch Diệp Chi để hỏi tình hình.
"Diệp Chi, Bạch Dũng Thắng nói thế nào? Trước đây không phải ông ta nói đã đàm phán ổn thỏa với Lý Trường Hà sao? Sao giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện ngày hôm nay?"
Hôm nay nguồn nước của xưởng rượu đã hoàn toàn bị ô nhiễm, vì đường ống nước đã bị cắt đứt, làm nguồn nước của một công xưởng hóa học bị dẫn vào xưởng rượu, gây nên tổn thất rất lớn.
Bạch Dũng Quang vô cùng sốt ruột, giờ chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến thời gian giao ước với công ty rượu Thục Xuyên, tất cả các công tác tuyên truyền đã đi vào quỹ đạo, thậm chí trước đó bộ phận ngoại giao của công ty rượu Thục Xuyên đã tới Tân Thành để đàm phán chi tiết về việc mời ngôi sao để đại diện cho thương hiệu, còn đem tặng một thùng "Thanh Tuyền Mỹ Tửu" nữa.
"Chú hai cũng nói là không biết, giờ chú hai đang đi hỏi cho rõ tình hình cụ thể!"
Bạch Diệp Chi nhíu mày càng chặt, sau đó nhìn ông bố đang sốt ruột của mình, nói: "Bố, bố đừng sốt ruột, cứ đợi tin của chú hai đã. Bố đi xử lý các thiết bị ô nhiễm đi, chuyện này không thể vội được!"
Bạch Dũng Quang hít sâu một hơi.
"Giờ cũng chỉ đành vậy thôi, tối nay chắc bố không về nữa, phải ở xưởng để xem xét sửa chữa các thiết bị. Con cũng đừng sốt ruột quá, chú hai con rất có kinh nghiệm về việc này, cứ đợi mà xem, nếu không được thì chúng ta tới gặp Lý Trường Hà để đàm phán, quả thật là chẳng ra gì cả, không thể cạnh tranh một cách không minh bạch thế này được!"
Bạch Diệp Chi gật đầu.
Khi Bạch Dũng Quang đi rồi, cô ngồi trên ghế, chợt thấy thật mệt mỏi.
Cô thấy thật mệt, mệt tới nỗi không thở nổi.
Mấy ngày nay cô đều làm việc với cường độ cao.
Giờ lại còn gặp phải chuyện thế này nữa chứ, rõ ràng là người của công ty rượu Bá Vương cố ý phá đám, Bạch Diệp Chi đã nhận ra rằng giờ họ gần như bị công ty rượu Bá Vương bắt thóp, nắm chắc trong tay.
Sản xuất rượu thì nguồn nước vô cùng quan trọng.
Nguồn nước ngầm ở nơi sông Hương và núi Tân Thành giao nhau giờ đã bị công ty rượu Bá Vương hoàn toàn chiếm lấy, ý đồ của họ rất rõ ràng, Bạch Diệp Chi tất nhiên là biết rõ. Nhưng giờ khó khăn lắm mới đưa công ty rượu Thanh Tuyền đi đến ngày hôm nay, hơn nữa công ty rượu Thục Xuyên cũng toàn lực hỗ trợ, mạng lưới đã phủ khắp cả Trần Quốc, có ngôi sao đại diện, có thể nói là vô cùng thắng lợi!
Tất nhiên đây là điều mà những công ty rượu ở Tân Thành như công ty rượu Bá Vương không muốn thấy nhất, hơn nữa thêm cả việc lúc trước hình như vì chuyện mua dinh thự mà Minh Triết nảy sinh mâu thuẫn với Lý Thiên Hào nhà họ Lý, thế nên cạnh tranh ác ý trên thương trường thế này xảy ra cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Khi cô đang ngồi trầm tư trên ghế dựa xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào thì điện thoại cô reo lên.
"Diệp Chi, em tan làm chưa? Anh ở dưới tòa nhà đợi em nè..."
Tuy Bạch Diệp Chi rất muốn Trần Minh Triết làm trợ lý của cô để giúp đỡ chuyện công ty, nhưng Trần Minh Triết đã từ chối, nói là để tránh tị hiềm, hơn nữa cũng để anh tiện ở nhà chăm sóc mẹ vợ hơn, làm hậu thuẫn vững chắc cho cô và bố.
Bạch Diệp Chi hết cách, chỉ đành đồng ý.
"Minh Triết, em hơi mệt, muốn tam làm sớm. Hôm nay em muốn ăn sườn xào chua ngọt anh nấu".
......
Mười phút sau, Bạch Diệp Chi ôm chặt lấy bụng dưới của Trần Minh Triết, cô gối đầu vào lưng anh, nở nụ cười hạnh phúc. Giờ phút này, cô quên đi hết tất cả những điều không vui, chỉ muốn yên lặng hưởng thụ giây phút yên bình tĩnh lặng này.
Trần Minh Triết không nói gì cả, anh lái con xe đạp điện dọc dòng sông Hương. Gió đêm thổi bay mái tóc của Bạch Diệp Chi, khiến Trần Minh Triết nhìn thấy cô đang nhắm mắt, im lìm tựa một con mèo nhỏ.
Cô đã quá mệt rồi...
Haizz, cô vẫn luôn hiếu thắng như vậy.
Trần Minh Triết lắc đầu, tăng tốc xe...