Hử?
“Minh Triết, hay lại có chuyện gì rồi?”
Nghe thấy Trần Minh Triết nói vậy, Bạch Dũng Quang biết chắc mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì đó mà ông ấy không biết.
Mà người em trai không biết sống chết của ông ấy đã lại chọc vào Trần Minh Triết.
“Bố, nếu có người hại Diệp Chi, bố sẽ làm thế nào?”
“Bố…”
“Minh Triết, lẽ nào Dũng Thắng đã làm chuyện gì hại Diệp Chi ư?”
Trần Minh Triết gật đầu, rồi nói tiếp: “Không chỉ là hại, mà còn ảnh hưởng tới tính mạng!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Bạch Dũng Quang chợt sa sầm, ông ấy lạnh lùng nói: “Minh Triết, con nói rõ ra xem nào. Nếu Dũng Thắng thật sự lại làm chuyện gì đó uy hiếp đến tính mạng của Diệp Chi, bố tuyệt đối không bỏ qua cho chú ấy!”
Trần Minh Triết mỉm cười hờ hững.
“Bạch Dũng Thắng và Lý Trường Hà cấu kết với nhau, thuê Tả Xà ở Dung Thành, giăng bẫy lừa Diệp Chi… và còn phá hỏng đường ống dẫn nước của công ty Rượu Thanh Tuyền”.
Toàn thân Bạch Dũng Quang run rẩy.
Dù ông ta không có quan hệ trong giới xã hội đen, nhưng vẫn biết Tả Xà này là một nhân vật rất đáng sợ trong giới ở Dung Thành.
Mấy người này tụ tập lại với nhau, đương nhiên không có chuyện gì tốt đẹp.
Điều quan trọng hơn hết là mọi chuyện đều do người em trai ruột Bạch Dũng Thắng của ông ấy khơi mào, mục đích chính là muốn hãm hại cháu gái ruột của mình.
Mà nhà Bạch Dũng Quang đã buông bỏ thành kiến, thậm chí để Bạch Dũng Thắng phụ trách chính việc kết nối giữa dự án này và công ty Rượu Bá Vương.
“Nhưng bây giờ, những người này đều không còn tồn tại nữa rồi!”
Trần Minh Triết thờ ơ nói.
“Hả?”
“Con đã giết Tả Xà, bố con Lý Trường Hà cũng bốc hơi khỏi thế gian này rồi!”
“Minh Triết… Con…”
“Thế Dũng Thắng đâu?”
Trần Minh Triết thở dài một hơi đáp: “Ông ta chạy thoát rồi. Nhưng nếu ông ta còn ở Tân Thành thì sớm muộn gì cũng phải thò mặt ra, mà lần này, con không cho ông ta thêm một cơ hội nào nữa đâu, kể cả vợ ông ta nữa”.
Trong giới vốn có một câu nói là làm gì cũng không được động đến gia đình nhau. Nhưng chuyện lần này thì khác, ngay từ đầu, Bạch Dũng Thắng đã muốn hại chết cả nhà anh, nên Trần Minh Triết cũng không cần phải làm người lương thiện nữa. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
“Minh Triết… Chuyện này…”
“Con đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Bố, chúng ta đã tha cho ông ta hai lần. Nếu lần này lại tiếp tục thì không còn gì để nói nữa”.
Bạch Dũng Quang ngẩn ra một lúc lâu, rồi mới gật đầu nói: “Được rồi, con xử lý chuyện này đi, bố sẽ không tham gia vào nữa”.
“Nhưng bố nghe bà nội con nói ngày mai, Tiết Long Đào của nhà họ Tiết sẽ đến Tân Thành. Mà Bạch Kim Liên đã nhận sính lễ của nhà người ta rồi, điều này có nghĩa là con bé đã là con dâu nhà họ Tiết. Nếu ngày mai, con động tới nó…”
“Nhà họ Tiết cũng chỉ là một gia tộc nhỏ bé thôi…”
Dứt lời, Trần Minh Triết chậm rãi bước lên tầng.
Bạch Dũng Quang ngồi trên chiếc ghế dài, nhìn Trần Minh Triết lẳng lặng biến mất trên hành lang, trong lòng ông ấy không khỏi thở dài.
“Dũng Thắng, đây đều là chú tự chuốc lấy, tôi đã cho chú cơ hội rồi, haizz…”
“Trần Minh Triết, rốt cuộc con là người như thế nào?”
Lúc này, trong đôi mắt của Bạch Dũng Quang chỉ còn lại vẻ mịt mờ.
Lúc trước, ông ấy nghĩ Trần Minh Triết là một tên lưu manh ở một vùng nhỏ bé nào đó của Yên Kinh, vì phạm tội nên mới trốn chạy tới Tân Thành và gặp được con gái mình.
Nhưng bây giờ xem ra chuyện này không hề đơn giản như vậy, cảm giác mà Trần Minh Triết mang lại cho Bạch Dũng Quang là một sự sợ hãi đến cùng cực, đó là một sự thần bí và áp bức từ sâu trong tâm hồn.
Ông ấy cũng đã từng gặp những nhân vật kiệt xuất, nhưng hình như khí phách mà Trần Minh Triết tỏa ra còn mạnh hơn những người đó.
“Lẽ nào mình đã già thật rồi?”
Đột nhiên Bạch Dũng Quang đứng dậy, bám một tay vào chiếc ghế đá lạnh lẽo đó. Phần tựa lưng của chiếc ghế đá lạnh lẽo bị ông ấy túm lấy lập tức nứt ra.
“Anh nói chuyện gì với bố mà em nhìn sắc mặt của anh không mấy vui vẻ thế!”
Buổi tối, Bạch Diệp Chi chống đầu nhìn Trần Minh Triết rồi hỏi.
“Có gì đâu, em đi ngủ đi…”
Hôm nay, Trần Minh Triết hơi mệt. Dứt lời, anh nhắm mắt lại, còn Bạch Diệp Chi ở bên cạnh thì kéo chăn đắp lên người anh, rồi cô cũng chui vào trong chăn…
…
Sáng ngày hôm sau.
Ăn sáng xong, Trần Minh Triết lập tức ra khởi động xe, sau đó Bạch Diệp Chi và Bạch Dũng Quang cùng ngồi lên chiếc Porsche màu đỏ.
“Mẹ… Mẹ mau nhìn… Mau nhìn kìa…”
Bạch Tuyết đang hít thở không khí trong lành trên ban công lập tức thấy kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng này, cô ta vội vàng gọi lớn lên với Chu Minh Phượng đang ăn sáng trong phòng.
“Chuyện gì mà sốt sắng thế…”
“Mẹ mau nhìn kìa, chiếc Porsche ở dưới tầng đúng là của nhà mình đấy…”
Hả?
Nghe thấy vậy, toàn thân Chu Minh Phượng lập tức run lên, sau đó bà ta bước nhanh ra ngoài ban công thì vừa hay nhìn thấy Trần Minh Triết mở cửa ở chỗ ghế lái ra rồi ngồi vào, tiếp theo anh khởi động xe phóng ra khỏi khu nhà…
Bà ta ngạc nhiên đến mức ngây người!
Chu Minh Phượng hơi mù mờ nhìn Bạch Tuyết đang đứng bên cạnh.
“Chuyện này…”
“Mẹ, tối qua con đã nói rồi mà. Chiếc Porsche này chính là chiếc mà chúng ta đã chọn ở showroom 4s Porsche mà mẹ cứ không tin, nhất định là Trần Minh Triết đã đến đó mua chiếc xe này nhân lúc mẹ con mình không để ý”.
Nói rồi, Bạch Tuyết càng thêm hậm hực: “Mẹ, chắc mẹ không biết. Con kể cho mẹ nhá, con đã từng nhìn
thấy Trần Minh Triết ở trong showroom 4s Porsche. Anh ta cũng xem xe ở đó, mà còn là chiếc mà chúng ta đã đặt trước nữa. Chắc chắn là anh ta đã lấy chiếc xe này trước, chắc chắn là thế!”
Nghe thấy Bạch Tuyết nói vậy, Chu Minh Phượng lập tức nổi giận.
“Cái thằng Trần Minh Triết này đúng là ngang ngược, nó dám lấy xe của mẹ!”
Chu Minh Phượng đi ngay vào phòng, cầm chiếc điện thoại ở trên bàn lên gọi cho Trần Minh Triết.
Trần Minh Triết đang lái xe nên đưa điện thoại cho Bạch Diệp Chi.
“Có chuyện gì thế mẹ?”
“Còn chuyện gì nữa! Diệp Chi, Trần Minh Triết âm thầm lấy mất chiếc xe của mẹ, con đã biết chuyện này chưa?”
“Xe của mẹ?”
Bạch Diệp Chi chẳng hiểu ra làm sao.
Nói rồi, cô nhìn sang Trần Minh Triết để tìm kiếm đáp án.
“Em bảo với mẹ là anh không lấy chiếc xe mà mẹ và Bạch Tuyết thích đâu. Chiếc xe ấy vẫn ở Showroom, mẹ muốn đi lấy xe về thì cứ việc”.
“Mẹ, Minh Triết bảo chiếc xe mà mẹ thích vẫn ở cửa hàng, mẹ thích thì ra mà lấy về…”
“Cái gì? Con…”
“Thế nha mẹ, bọn con đang vội tới công ty họp, con cúp máy đây!”
Dứt lời, Bạch Diệp Chi lập tức ngắt máy.
“Mẹ bảo đã Diệp Chi... Tút tút tút…”
Chu Minh Phượng còn định nói gì đó, nhưng đã nghe thấy tiếng tút dài.
“Đúng là tức muốn chết mà… Càng ngày cái con bé Diệp Chi này càng không nghe lời nữa rồi!”
“Mẹ, chuyện này không trách chị được, có trách thì phải trách Trần Minh Triết. Mẹ đừng tưởng anh ta thật thà nhá, giờ cả bố và chị đều theo phe của anh ta rồi, sớm muộn gì cũng có ngày anh ta leo lên đầu mẹ con mình!”
Bạch Tuyết tức tốc đổ thêm dầu vào lửa.
Cô ta thầm cười lạnh. Bạch Tuyết không thích Trần Minh Triết, nên cứ chuyện gì liên quan đến việc gièm pha anh là cô ta đều thấy rất vui.
“Hừ! Nó dám! Mẹ còn ở nhà này ngày nào, nó đừng có mơ làm mưa làm gió, không nghe lời là mẹ tống cổ đi ngay…”
“Mẹ, thế giờ mình làm thế nào đây? Mẹ cũng vừa thấy dáng vẻ khoa trương của Trần Minh Triết khi mở cửa xe rồi đấy. Mà chiếc xe này phải để mẹ lái chứ, mẹ chẳng nói sẽ lái xe đưa bố với chị đi làm à?”
Bạch Tuyết tiếp tục gây xích mích.
Trong đầu cô ta như đã nhìn thấy cảnh tượng Trần Minh Triết bị mẹ mình đánh cho một trận rồi tống cổ ra khỏi nhà.
Đây là điều mà cô ta muốn nhìn thấy nhất!
“Hừ, đi… Chúng ta tới Showroom 4s!”
“Mẹ, mẹ vẫn chưa ăn sáng xong mà!”
Chu Minh Phượng đang tức anh ách nên không ăn gì thêm được nữa, bà ta lập tức xách túi đi ra ngoài.
Lúc này, Bạch Diệp Chi đang nhìn Trần Minh Triết và hỏi: “Tối qua, em quên không nói chuyện này cho mẹ biết. dẫu sao mua xe cũng là chuyện lớn”.
“Nói cho bà ấy biết cũng chỉ thêm phiền phức. Tối về, bố sẽ nói với mẹ con sau. Giờ con là phó chủ tịch rồi, nên lái những chiếc xe thế này”.
Bạch Dũng Quang ngồi phía sau bình thản nói.
“Bố đúng là số một!”
Bạch Diệp Chi cười nói.
“Đương nhiên! Đến công ty rồi, em với bố xuống xe trước đi, anh đi đỗ xe”.
Bạch Diệp Chi gật đầu rồi cùng xuống xe với Bạch Dũng Quang.
“Minh Triết, lát đỗ xe xong, anh lên phòng làm việc chờ em nhé. Chắc em và bố phải đến công ty Rượu Bá Vương xem sao”.
Trần Minh Triết gật đầu, sau đó lái xe xuống hầm xe của công ty.
Điều khiến Trần Minh Triết bất ngờ là khi anh lái xe xuống hầm để xe, vừa mở cửa xe ra đã nhìn thấy có một người phụ nữ mặc bộ sườn xám màu hồng đang đi về phía mình, gương mặt cô ta từ nghi hoặc tới ngạc nhiên.
“Trần Minh Triết…”
“Đúng là anh thật… Anh lái chiếc xe này ư?”
Trần Minh Triết nhìn trái ngó phải, sau đó gật đầu nhìn người phụ nữ hình như đang hơi tức giận, nói: “Ừ, có sao không?”
“Có sao không? Nói đi, chôm chỉa ở đâu thế?”
Hả?
Trần Minh Triết cười khổ, mình mà phải chôm chỉa chiếc xe này sao?
“Tôi nói này Bạch Kim Liên, cô cũng lái BMW còn gì? Ai quy định cô được lái BMW, còn tôi không được lái Porsche?”
Vừa nghe thấy vậy, Bạch Kim Liên đã nghẹn họng.
“Anh… Anh…”
Bạch Kim Liên chỉ vào Trần Minh Triết, gương mặt đầy vẻ giận dữ.
Nhìn từ xa thấy chiếc Porsche màu đỏ mới tinh này lái vào hầm để xe, cô ta lập tức thấy hiếu kỳ nên đi theo, nhưng không ngờ người lái lại là Trần Minh Triết, kẻ thù không đội trời chung với mình.
Cô ta không thể nhịn được nữa, một tên ăn hại mà dám huênh hoang như thế trước mặt cô ta…