Khuôn mặt u ám.
Từ vẻ mặt lo lắng đến cuối cùng lại trở thành gương mặt đầy sát khí.
Anh Long đầu trọc lốc ở một bên không hề quan tâm, chậm rãi cầm chén trà lên, nhấp một hớp, sau đó hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Giọng điệu của hắn ta rất bình tĩnh, dường như rất khó có chuyện khiến hắn ta cảm thấy khó khăn.
“Anh Long, không có chuyện gì! Thằng con Long Đào ăn hại nhà tôi xảy ra chút chuyện ở Tân Thành thôi, Thúy Vân, cô phải phục vụ anh Long thật tốt, biết chưa?”
Người đẹp cao gầy trông rất trong sáng mặc đồ của nghệ nhân trà đạo ở bên cạnh lập tức gật đầu.
Cô ta là người đẹp mà vất vả lắm Tiết Bổn Liệt mới chọn ra được từ gia tộc, thậm chí còn được đào tạo từ một năm trước chuyên để phục vụ các mối quan hệ ngoại giao của nhà họ Tiết.
Đương nhiên cô ta biết tên anh Long đầu trọc trước mặt này không phải người bình thường.
“Anh Long, vậy thì tôi đến Tân Thành một chuyến, trở về rồi sẽ tới tập đoàn nhà họ Tiết với anh Long”.
Anh Long đầu trọc chậm rãi gật đầu, nhưng không nói gì.
Theo hắn ta, việc có thể khiến Tiết Bổn Liệt tự mình ra tay thì chắc chắn là chuyện lớn, nhưng nếu Tiết Bổn Liệt không nói, hắn ta cũng không muốn hỏi nhiều. Dù sao thì trong tiềm thức của mình, đời này có rất ít chuyện mà Tiết Bổn Liệt không thể giải quyết, lần này, hắn ta đến để nhắc nhở Tiết Bổn Liệt một câu, dù sao cũng đừng vì vài chuyện mà chọc tức cậu chủ. Nhưng nếu như Tiết Bổn Liệt thật sự có mắt không tròng đi trêu chọc cậu chủ thì anh Long này cũng sẽ không cho Tiết Bổn Liệt cơ hội, dù sao thì hắn ta đã chờ cuộc gọi này suốt ba năm rồi.
Nhìn theo bóng lưng của Tiết Bổn Liệt rời đi, anh Long chậm rãi nhấc điện thoại rồi gọi điện.
“Lão Triệu, khi nào ông đến Tân Thành?”
“Ha ha ha, Tiểu Hắc Long, sao thế, ông không chịu được à? Lần này chắc cậu Trần sẽ không có mặt, cậu ấy đã gọi điện bảo tôi làm chủ nhà rồi, ông có muốn đến Tân Thành đi dạo không?”
“... Sao lại không đến, hiện giờ tôi đã ở Du Thành rồi, đi thêm chuyến tàu một hai tiếng là đến...”
Anh Long đầu trọc cười ha ha.
Hắn ta cầm chiếc điện thoại Nokia hơi cũ nát, khuôn mặt tràn ngập ý cười.
Cô gái pha trà ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Trong mắt cô ta, nhân vật lớn có thân phận như này thì sao có thể dùng chiếc điện thoại cũ nát kiểu vậy chứ? Nhưng cô ta cũng không dám hỏi, chỉ tiếp tục ngoan ngoãn pha trà cho gã đàn ông đầu trọc bí ẩn này.
“Đúng rồi, tốt nhất ông nên đích thân nói với Tiết Bổn Liệt đi, nhắc con trai của ông ta không được động vào cậu Trần, nếu không đến lúc ấy, nhà họ Tiết bị tiêu diệt thì cũng đừng trách tôi!”
“Tôi đã nói với ông ta rồi, nhưng mà hình như tên Tiết Bổn Liệt đó cảm thấy cánh mình bây giờ đã cứng rồi. Tôi nghe nói ông ta quan hệ với nhà họ Tề ở Kim Lăng, không biết là muốn làm gì, dù sao tôi cũng nhắc ông ta rồi, ông ta nghe thì tốt, yên phận làm việc, còn nếu không muốn nghe thì, đến lúc đó cũng đừng trách chúng ta., Dù sao thì tôi cũng đã gai mắt tên Tiết Bổn Liệt này rồi, làm ông ta chịu thiệt thòi một chút cũng để mài bớt nhuệ khí của người này đi”.
“Ôi, mong là nhà họ Tiết khiêm tốn một chút, tôi thấy có vẻ cậu Trần đang bày ra một bàn cờ lớn, chúng ta cũng chỉ là quân cờ thôi, cũng không biết cậu Trần định làm gì?”
“Đừng suy đoán ý nghĩ của cậu chủ làm gì! Ngay từ đầu chúng ta đã được định sẵn là quân cờ của cậu chủ rồi”.
“Ha ha, không nghĩ nữa! Ông nhớ phải đến hội nghị xúc tiến đầu tư khu vực mới ở Tân Thành đấy, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ để ông chui xuống gầm bàn”.
“Chỉ bằng ông à? Ha ha ha...”
Nói chuyện xong, anh Long đầu trọc cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, hình như có vài đám mây đen đang tới.
Chậm rãi nằm lên chiếc sofa thoải mái và êm ái, trong đôi mắt của anh Long đầu trọc đầy những cảm xúc lo lắng vô hình.
“Cậu chủ, ba năm trước, cậu đã trải qua những gì?”
Còn ba năm nay, cậu đã trải qua như thế nào.
Anh Long đầu trọc từ từ cầm chiếc điện thoại Nokia cũ rích kia lên, sau đó nhìn số “1” hiển thị trên màn hình, dãy số này chưa từng sáng lên lần nào, cho dù là lần trước thì cậu chủ cũng chỉ là cuộc gọi đến từ một số điện thoại lạ.
“Cậu chủ, dù cậu có gặp khó khăn gì thì chỉ cần cậu nói một câu, dù có chết, Tiểu Hắc Long tôi đây cũng sẽ xông lên phía trước...”
Anh Long khẽ nói, đôi mắt của hắn ta bất giác đỏ lên.
Cô gái pha trà cao gầy ở bên cạnh không nói một lời, chỉ nghiêm túc pha trà, hết lần này tới lần khác, rót trà nguội rồi thay vào đó là trà mới.
...
Tân Thành.
Biệt thự nhà họ Bạch.
“Kim Liên, con đóng cửa phòng làm gì, con mở cửa ra, là mẹ đây, để mẹ vào xem con thế nào... con mở cửa ra...”
“Mẹ, có chuyện gì thế?”
Quách Thái Phượng lo lắng đập cửa liên tục.
Từ sau khi Bạch Kim Liên hóa rồ hóa dại trở về, cô ta cứ tự nhốt mình trong phòng.
Sau khi Quách Thái Phượng biết chuyện thì vô cùng tức giận,
cực kì phẫn nộ, nhưng bà ta lại biết hiện giờ mình không có cách gì cả, Bạch Dũng Thắng không ở nhà, bà ta chỉ có thể xoa dịu cảm xúc của con gái Kim Liên nhà mình trước.
“Kim Liên... con không sao chứ?”
Sau khi thấy Bạch Kim Liên chải chuốt trang điểm lại lần nữa, lúc này Quách Thái Phượng mới vội vàng ôm chầm lấy cô ta.
“Mẹ, mẹ sao thế? Con có thể có chuyện gì chứ, vừa rồi con đang tập thể dục, còn nữa, mẹ nhìn xem đây là khuyên tai và trang sức Long Đào tặng cho con, mẹ nhìn xem có đẹp không...”
Khi nói chuyện, Bạch Kim Liên còn xoay một vòng trước mặt mẹ mình.
Chiếc khuyên tai thấm đẫm máu tươi đeo trên tai của cô ta, cực kì đẹp mắt.
Nhưng lúc này, máu tươi lại chảy từ khuyên tai xuống chiếc cổ trắng ngần của Bạch Kim Liên, nhìn vô cùng kỳ dị.
“Kim Liên...”
“Mẹ, mẹ mau ra ngoài đi! Sắp đến giờ con tập yoga rồi, lúc tập yoga thì con không thích ai làm phiền đâu, mẹ mau ra ngoài đi!”
Quách Thái Phượng gần như là bị Bạch Kim Liên đẩy ra ngoài, nước mắt trên khuôn mặt của Quách Thái Phượng chảy xuống không ngừng được
“Kim Liên... con...”
Rầm!
Nhưng khi Quách Thái Phượng còn định nói gì đó, bà ta đã bị đẩy ra ngoài cửa.
“Mẹ... Bạch Kim Liên nó...”
“Ôi...”
“Sao vẫn chưa gọi được cho bố?”
Lúc này đôi mắt của Quách Thái Phượng đã tràn đầy lửa giận.
“Vẫn không có ai nghe máy...”
“Cái ông Bạch Dũng Thắng đáng chết, trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế này mà ông ta vẫn lêu lổng ở bên ngoài, đừng có nghĩ rằng tôi không biết ông ở ngoài làm chuyện gì!”
“Mẹ, trước đây bố đã nói là có chuyện quan trọng phải làm ở bên ngoài vài ngày”.
“Bận vài ngày? Chuyện rất quan trọng? Hiện giờ có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của Kim Liên chứ, còn có chuyện gì quan trọng hơn công ty chứ. Còn nữa, sau ngày hôm nay thì mẹ cũng biết rõ rồi, ngay từ đầu con bé Bạch Diệp Chi kia đã tính toán hết rồi, nó muốn đuổi người nhà chúng ta ra khỏi công ty”.
Trong lòng Bạch Liên Sơn lúc này cũng vô cùng phẫn nộ, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ huênh hoang tự đắc, coi thường mình của Trần Minh Triết, anh ta đã sôi gan lên rồi.
“Mẹ, thật ra đều do Bạch Diệp Chi, và cả tên Trần Minh Triết kia nữa, nếu không phải vì hai người đó chúng ta sẽ không trở nên như thế này, Kim Liên cũng sẽ không trở thành như vậy. Mọi chuyện đều do đôi cẩu nam nữ đó, chúng ta chắc chắn không được bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ đó!”
“Bạch Diệp Chi, Trần Minh Triết... tôi chắc chắn sẽ giết chết các người!”
Trong mắt của Quách Thái Phượng tràn ngập sát khí, sau đó bà ta cũng cầm điện thoại gọi cho Bạch Dũng Thắng.
Lần này thì cuộc gọi được nhận rồi.
Giọng nói của Bạch Dũng Thắng ở đầu dây bên kia có vẻ cực kì mệt mỏi và yếu ớt.
“Sao thế? Có chuyện gì?”
“Bạch Dũng Thắng, mẹ nó ông chết ở chỗ nào rồi! Ông có biết trong nhà xảy ra chuyện không hả, hiện giờ chúng ta đã không thể sống nổi ở công ty nữa, nó đã bị cả nhà Bạch Diệp Chi chiếm giữ rồi. Còn Kim Liên... Kim Liên của chúng ta... Kim Liên phát điên rồi, thậm chí Trần Minh Triết còn ra tay với Liên Sơn, ông có biết hiện giờ chúng ta đã không thể sống nổi nữa không hả... rốt cuộc ông đang làm cái gì!”
Sắc mặt của Bạch Dũng Thắng vừa mới tỉnh dậy sau cơn ốm yếu thay đổi, ông ta lập tức ngồi dậy từ trên giường bệnh.
“Bà nói cái gì? Kim Liên... điên rồi?”
“Là ai làm?”
“Còn có thể là ai chứ, mọi chuyện đều do đôi đôi vợ chồng chó má Bạch Diệp Chi và Trần Minh Triết làm à. Tôi không quan tâm, ông lập tức tìm người cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được, tôi nhất định phải làm cho hai đứa khốn nạn đó chết! Chắc chắn sẽ giết chúng nó chết...”
Nghe tiếng gầm gừ trong điện thoại, Bạch Dũng Thắng chỉ cảm thấy cả người mình run rẩy.
Ông ta cũng tức giận...
Nhìn đôi chân phải cắt cụt đi rồi thay bằng chân giả, Bạch Dũng Thắng nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu.
Hận thù đã chiếm lấy cả cơ thể và tâm trí ông ta!
“Trần Minh Triết! Mày đã ra tay với cả con gái tao, Bạch Dũng Thắng này nhất định sẽ không tha cho mày! Mày đợi đấy cho tao... Bạch Dũng Thắng tao nhất định sẽ báo thù này, nhất định sẽ báo thù!”
...