Mà bên này, Trần Minh Triết đang cưỡi con xe đạp điện cà tàng dừng lại trước cửa phòng nhạc lúc trước.
Nhưng giờ phòng nhạc này đã đóng cửa.
Nhìn đồng hồ thì đã mười giờ hơn rồi, anh không khỏi cười khổ.
Trần Minh Triết từ từ dựng xe bên đường, anh ngồi trước cửa hàng lấy ra một bao thuốc, xé bao rồi rút một điếu thuốc ra châm lửa.
Anh vừa mới mua nó trong siêu thị ngoài tiểu khu. Hôm nay anh đã vô cùng kiềm chế, tuy ban ngày anh đã ra tay dạy dỗ Tiết Long Đào một trận ra trò, nhưng anh biết Tiết Bổn Liệt của nhà họ Tiết ở Du Thành e là sẽ không dễ dàng bỏ qua, thêm cả việc tối nay Diệp Chi bị người ta bắt cóc nữa.
Tuy giờ anh đã giải quyết xong, mẹ con Bạch Liên Sơn cũng đã phải nhận sự trừng phạt thích đáng, nhưng anh lại cảm thấy có nguy hiểm đang không ngừng tiến gần mình. Dù đây chỉ là cảm giác, nhưng Trần Minh Triết lại thấy rất bực bội.
Cũng chính là vì như vậy nên sau khi anh về nhà mới cảm thấy vô cùng tệ khi đối mặt với sự gây sự vô lý của mẹ vợ như vậy. Thế nên giờ anh mới đi xe đến trước phòng nhạc này, đơn giản chỉ bởi anh muốn tìm một nơi yên tĩnh.
Nhưng anh lại quên mất thời gian.
Ánh lửa lóe lên trong góc tối, Trần Minh Triết chầm chậm châm một điếu thuốc.
Mùi thuốc lá làm anh lại như ngửi thấy mùi máu tanh.
Cảnh tượng ba năm trước lại bập bùng trong tâm trí anh.
Trần Minh Triết không tài nào tin nổi có người của nhà họ Trần tham gia vào thế lực bí ẩn đó. Quan trọng hơn là anh dường như cảm nhận được mùi nguy hiểm, đó chính là từ việc cái chết của mẹ.
Năm năm trước, mẹ Trần Minh Triết qua đời, bệnh viện thông báo mẹ anh bị suy thận. Lúc đó anh không hề để tâm, nhưng sau đó một bác sĩ đã tiết lộ tin tức cho anh, đó là mẹ anh vẫn luôn rất khỏe mạnh, thông thường không thể nào suy thận đột ngột như thế được. Cũng chính từ lúc đó, anh bắt đầu điều tra cái chết của mẹ.
Vì mẹ con Trần Minh Triết chỉ là ngữ vợ bé, thế nên anh còn chưa gặp bố mình bao giờ. Nghe nói lúc anh còn chưa ra đời bố anh đã xảy ra chuyện mà mất sớm, thế nên từ nhỏ anh đã theo mẹ lớn khôn.
Mẹ anh là một tiến sĩ về kỹ thuật sinh học, ngày ngày vùi đầu vào phòng thí nghiệm lạnh lẽo, hoàn toàn không có thời gian chăm sóc anh. Từ thuở ấu thơ, người chăm sóc anh nhiều hơn cả là chú hai, nhưng chú hai chẳng có địa vị gì trong nhà họ Trần, bởi thế từ bé anh đã trở thành đứa trẻ bị vứt bỏ trong cái gia tộc hào hoa danh vọng bậc nhất Yên Kinh, gần như tất cả các con cháu nhà danh gia vọng tộc ở Yên Kinh đều có thể tùy tiện bắt nạt anh.
Anh không hề thể hiện ra chút nào, bởi anh thừa hưởng cái tính kiên trì ẩn nhẫn của mẹ. Dưới sự bồi dưỡng của chú hai, anh học hỏi được nhiều thứ mà những người bạn đồng trang lứa không thể nào học được. Năm mười ba tuổi, chú hai lén lút đưa anh ra nước ngoài tham gia một trại huấn luyện bí ẩn, anh cũng quen được một vài người ở đó. Cũng chính ở nơi ấy, anh thay đổi hoàn toàn, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà anh đã rời khỏi trại huấn luyện với thành tích xuất sắc nhất.
A...
Tàn lửa đốt cháy đầu ngón tay, thế mới khiến anh tỉnh táo lại.
Anh vứt điếu thuốc xuống đất, lại châm thêm điếu nữa rồi rít thật sâu.
"Không biết giờ chú hai sống thế nào?"
Trần Minh Triết lắc đầu nguầy nguậy.
Trần Chính Dương, chú hai của Trần Minh Triết, cũng chính là người thân nhất của anh từ tận thuở ấu thơ. Ngay cả mẹ với anh còn gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng chú hai lại thường xuyên ở bên cạnh anh, đưa anh lên lớp rồi tan học, cho anh nhiều có hội để học tập, thậm chí còn chuẩn bị cho anh cả tập đoàn. Cả cho đến khi anh động chạm đến lợi ích của thế lực thần bí kia cũng là chú hai giải quyết cho anh.
Nhưng sau buổi tối đầy máu tanh ba năm trước, Trần Minh Triết không gặp lại chú hai của mình nữa.
Anh không khỏi ho một tiếng, rồi giơ tay sờ vết súng bắn trên ngực mình.
Viên đạn này găm vào chỉ cách tim anh một phân, nhưng cũng chính viên đạn này đã cứu anh.
Phù...
Anh thở ra một làn khói đậm.
Đã lâu lắm Trần Minh Triết không hút thuốc thế này. Thuở niên thiếu ngây ngô ngông cuồng, anh cho rằng không gì mình không làm được, cho dù ở nhà họ Trần anh cũng chẳng sợ bất kỳ ai. Kể cả ông nội uy ngiêm nhường đó mà anh vẫn dám nói ra ý kiến của mình. Nhưng giờ nghĩ lại, thực ra năm đó anh thật trẻ con biết bao.
Hoặc có lẽ, có một số thứ ngay từ đầu đã không nên đụng vào.
Trần Minh Triết ném đầu thuốc xuống đất, giẫm cái tắt ngóm.
Sau đó anh lại ném một điếu vào miệng. Động tác này ngày xưa anh học từ chú hai, tuy giờ hơi ngượng tay, nhưng không hề xảy ra sai sót.
Lại châm thuốc.
"Không biết chú hai có ở Yên Kinh không nhỉ, liệu còn ở nhà họ Trần không?"
Năm đó để điều tra ra nguyên nhân thực sự về cái chết của mẹ, Trần Minh Triết gần như phân tán vô số thế lực mình và chú hai bồi dưỡng được đến khắp mọi nơi trên toàn quốc, chỉ giữ lại một bộ phận ở ở Yên Kinh. Đáng tiếc, cho dù đến
cuối cùng Trần Minh Triết cũng chỉ tra ra được một manh mối mơ hồ được chăng hay chớ.
Nó có vô vàn mối liên hệ đến một tập đoàn cỡ lớn có tên tập đoàn Thiên Tung.
Vì năm đó tất cả các nghiên cứu gần như đều có quan hệ với tập đoàn Thiên Tung, hơn nữa sau khi mẹ mất, một số nhà khoa học cấp quốc gia cùng phòng thí nghiệm với mẹ cũng lần lượt mất tích. Cũng chính vì manh mối này mà Trần Minh Triết điều tra sâu vào, thế nhưng lại khiến mình gặp họa diệt thân.
Từ từ đứng dậy, Trần Minh Triết ho khẽ một tiếng, rồi vứt điếu thuốc trong tay xuống đất.
Ngay lúc này, phía không xa có một chiếc xe Hummer mới toanh mở đèn sáng chói lái đến chỗ anh.
Cuối cùng nó dừng cạnh cái xe đạp điện cà tàng của anh.
Anh đang nghĩ, muốn thế này rồi ai mà còn đến phòng nhạc thì cửa xe đã mở ra, Đoàn Phi với cơ thể to lớn cân đối phi ra ngoài, đi nhoay nhoáy mấy bước đã tới trước mặt anh.
"Anh Trần, cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi".
Trần Minh Triết kinh ngạc nhìn Đoàn Phi, hỏi: "Sao thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Trần Minh Triết cũng vô cùng cảnh giác. Đây cũng là lý do vì sao trước đó anh lại cảm thấy có mùi nguy hiểm. Tuy kể từ lúc Long Nhược Tuyên tìm được anh ở cổng trường đại học Tân Thành, cuộc sống yên bình của anh đã bị phá vỡ, nhưng Trần Minh Triết lại không muốn rời xa Tân Thành.
Bởi giờ đây, Tân Thành đã có người để anh lưu luyến.
Thế nên anh càng không muốn rời xa Tân Thành.
"Anh Trần, mới nãy Tiết Bổn Liệt của nhà họ Tiết đã đến Tân Thành. Sau khi ở bệnh viên ít lâu thì ông ta đã đến thẳng biệt thự nhà họ Bạch rồi, xem ra đến tìm bà Vương Tú Vân. Tiết Bổn Liệt là kẻ bảo vệ con có tiếng, từ xưa đã là nổi danh là kẻ có thù tất báo. Tôi e là lần này Tiết Bổn Liệt sẽ nhằm vào anh Trần và nhà họ Bạch!"
Trần Minh Triết gật đầu.
"Tôi biết Tiết Bổn Liệt sẽ tới Tân Thành, nhưng không ngờ ông ta lại đến nhanh như vậy. Xem ra Tiết Long Đào cũng quan trọng với ông ta gớm đấy!"
Nghe vậy, Đoàn Phi gật đầu ngay, nói: "Tôi từng định gặp Tiết Bổn Liệt, nhưng lại bị ông ta từ chối thẳng thừng. Gọi điện thoại cho anh thì lại tắt máy nên mới vội vàng đến tìm anh Trần".
"Anh Trần, tôi thấy lần này Tiết Bổn Liệt hùng hổ lắm, có cần tôi gọi cho Bùi lão đại không? Dù sao người như tôi không có tiếng nói trước mặt Tiết Bổn Liệt lắm, nếu Tiết Bổn Liệt thực sự muốn gây khó dễ cho anh thì tôi sợ tôi..."
Những điều Đoàn Phi nói đều là tình hình thực tế. Tiết Bổn Liệt là nhân vật tầm cỡ Bùi Đông Lai, tất nhiên sẽ không coi Đoàn Phi ra gì. Nếu thực sự ra tay thì hoàn toàn không phải đối thủ, cho dù đây là Tân Thành thì Tiết Bổn Liệt cũng có thể điều động nhân lực của mình đến xử lý Đoàn Phi.
Dù sao trong cái xã hội này, tiền có thể làm được rất nhiều thứ.
Trần Minh Triết cười nhạt.
Rồi anh chuyển chủ đề: "Gần đây không có tin tức của Bạch Dũng Thắng sao?"
"Ừm, tôi đã bảo các anh em đi tìm rồi, nhưng tạm thời không có tin tức liên quan đến ông ta. Nhưng anh Trần yên tâm đi, chỉ cần Bạch Dũng Thắng vẫn còn ở Tân Thành thì không thoát nổi tầm mắt của các anh em đâu".
Trần Minh Triết gật đầu.
Gần đây anh thấy hơi bất an. Vốn anh chẳng coi Bạch Dũng Thắng ra gì, nhưng anh không ngờ sau lần mất tích đó, mấy ngày nay ông ta cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy, hoàn toàn không có lấy chút tin tức.
Giờ vợ con Bạch Dũng Thắng đã chết hết, con gái Bạch Kim Liên thì điên khùng. Ông chú luôn muốn đẩy cả nhà anh vào chỗ chết giờ sẽ chỉ càng trở nên ghê gớm hơn, ông ta đột nhiên biến mất làm anh trở nên cảnh giác.
"Dù thế nào thì bảo người của anh tìm khắp thành phố cho tôi. Một khi phát hiện dấu vết của Bạch Dũng Thắng lập tức thông báo cho tôi, sống phải thấy người chết phải thấy xác!"
Đoàn Phi lập tức gật đầu.
Hít sâu một hơi, Trần Minh Triết ngồi lên con xe đạp điện của mình: "Đi thôi, đến biệt thự nhà họ Bạch!"
Đoàn Phi thấy Trần Minh Triết đã lái xe phi đến thẳng hướng nhà họ Bạch, liền vội vàng lên xe đi theo.
Vốn Trần Minh Triết không định đến biệt thự nhà họ Bạch gặp Vương Tú Vân nữa, nhưng nếu Tiết Bổn Liệt đã đến rồi thì anh không thể không đi được...