Hả?
Tất cả đám người có mặt ở đây nghe được câu này đều chợt run rẩy.
Đến cả Đoàn Phi đứng cạnh Trần Minh Triết cũng thoáng ngẩn ngơ.
Đương nhiên kẻ hoảng sợ nhất chính là Phương Thế Hoa đang run lẩy bẩy.
Ban đầu anh ta tự tin ngang ngược, không chút kiêng dè, nhưng giờ đã lại biến thành một thằng oắt con sợ sệt.
Anh ta quỳ xuống đất, van xin được tha thứ: “Trần Minh Triết... Không, anh Trần, anh... anh hãy tha cho tôi đi, tôi xin đảm bảo sau này tôi sẽ không đối đầu anh nữa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!”
Trần Minh Triết đứng yên, gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm.
Đoàn Phi đứng cạnh vừa cho Phương Thế Hoa hai cái tát không buồn cất lời mà thẳng thừng khoát tay ra hiệu.
Lúc này, có hai tên đàn em áo đen bèn tiến lại, đè Phương Thế Hoa đang bắt đầu điên cuồng giãy giụa xuống.
Đoàn Phi nhìn Phương Thế Hoa đang sợ sệt, lắc đầu nói: "Phương Thế Hoa, nếu muốn trách thì mày chỉ có thể tự trách mình quá ngang ngược phách lối, lần này mày đã đụng nhầm người rồi!"
Vừa nói Đoàn Phi vừa nhận con dao do tên đàn em đưa mình rồi chầm chậm tiến về phía Phương Thế Hoa.
"Không, không được, các người không được làm vậy..."
"Trần Minh Triết, cho dù tôi gây chuyện với anh nhưng tôi cũng đâu làm được gì anh mà? Tôi cũng đâu có làm gì Diệp Chi vợ anh đâu? Anh cũng thấy rồi mà... anh..."
Nhưng lúc này Trần Minh Triết chỉ đứng đó, nhìn Phương Thế Hoa đang quỳ dưới đất, bị hai người đè chặt, cánh tay cũng đã bị lôi duỗi thẳng ra, anh im lặng không thốt một lời.
Ba năm nay, Trần Minh Triết chưa từng nghĩ mình sẽ đích thân ra tay tại cái đất Tân Thành bé nhỏ này, anh đã nhắc nhở bản thân rằng trước đây cuộc sống mình đã quá sóng gió, tràn ngập máu tanh, anh đến đây vì mong có một cuộc sống bình yên.
Vậy nên anh mới có thể lặng im an phận tại nhà họ Bạch, vì yêu Bạch Diệp Chi mà anh cam tâm tình nguyện ở rể nhà họ Bạch, dù người ta có nói anh thế nào cũng chẳng hề gì, chỉ cần đừng chạm tới giới hạn của anh, anh sẽ để yên cho họ.
Nhưng hôm nay Phương Thế Hoa đã động đến ranh giới cuối cùng của anh.
Con người ta ai ai cũng phải có yếu điểm, với Trần Minh Triết, Bạch Diệp Chi chính là yếu điểm của mình.
Hơn nữa hôm nay còn là một ngày quan trọng, là kỷ niệm ba năm ngày cưới của anh và Bạch Diệp Chi, vốn Trần Minh Triết sắp tặng cho Bạch Diệp Chi một món quà lớn, nào ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.
Phương Thế Hoa thừa cơ gây chuyện, nếu không phải Trần Minh Triết tới kịp thì anh thật sự không dám tưởng tượng tới hậu quả.
Vậy nên lần này chắc chắn Trần Minh Triết sẽ không mềm lòng!
"Anh Phi, anh Phi... Em là con trai của Phương Hồng Đào, anh biết bố em mà, anh... anh không thể..."
Thấy Đoàn Phi, vị vua thế giới ngầm Tân Thành mà mình mới chỉ nghe tiếng cầm dao tiến về phía mình, Phương Thế Hoa run lẩy bẩy, chỉ tiếc dù anh ta có giãy giụa thế nào thì cũng không thể thoát nổi.
"A, các, các người buông tôi ra!"
"Buông tôi ra!"
Càng lúc càng gần.
Đám đàn em của Mặt Sẹo im như thóc, Hoàng Thắng và Mặt Sẹo ngoan ngoãn quỳ dưới đất, đặc biệt là Mặt Sẹo, người Mặt Sẹo đã ướt sũng mồ hôi tự bao giờ.
Trước đó dù Mặt Sẹo từng nghĩ có thể tên nhãi này không đơn giản như mình tưởng tượng mà khá khó giải quyết, nhưng Mặt Sẹo không thể ngờ nổi đến anh Phi cũng phải tỏ ra kính cẩn tới vậy trước mặt Trần Minh Triết.
Thấy thái độ của Đoàn Phi với Trần Minh Triết, dường như Mặt Sẹo đã linh cảm được kết cục của mình.
"A, các người... Trần Minh Triết, khốn kiếp, anh thật sự muốn chặt tay tôi ư? Anh có biết bố tôi là ai không?"
"A, đừng, đừng, các người muốn bao nhiêu tiền, muốn bao nhiêu tôi cũng cho hết, tôi sẽ cho hết mà... Làm ơn đừng chặt tay tôi!"
"Hôm nay các người mà dám làm tôi bị thương, chắc chắn bố tôi sẽ không tha cho các người, chắc chắn ông sẽ cho các người toi đời! Á..."
Lúc này Đoàn Phi đã giơ thẳng con dao trên tay lên.
Trong mắt hắn, tại Tân Thành, loại công tử bột như Phương Thế Hoa có rất nhiều đặc biệt, nhưng như vậy thì sao, anh ta đắc tội nhầm người, đáng chết thì phải chết thôi!
"A Phi, đợi đã!"
Trong lúc Đoàn Phi chuẩn bị bổ thẳng dao xuống, Trần Minh Triết chợt chầm chậm lên tiếng.
"Anh Trần..."
Đương nhiên hành động lúc này của Đoàn Phi cũng vì muốn bảo vệ đàn em của mình mà bất đắc dĩ phải làm.
Mặc dù hiện giờ hắn là vua thế giới ngầm của Tân Thành, nhưng có thể nói Mặt Sẹo và Trịnh Mãnh là hai cánh tay của hắn, nếu chỉ vì Phương Thế Hoa mà Đoàn Phi động phải kẻ tay to mặt lớn tới từ Yên Kinh thì hắn sẽ mất nhiều hơn được.
"Đợi xem thế nào đã, để anh ta gọi điện cho bố mình tới, tôi không muốn để lại hậu họa, nếu phải giải quyết thì hãy giải quyết gọn gàng một lần cho xong đi!"
Nghe được lời này, Phương Thế Hoa vốn đã tuyệt vọng chợt cảm giác như mình đã có đường thoát, dù anh ta biết người trước mặt mình chính là vị vua thế giới ngầm Tân Thành, Đoàn Phi, nhưng trong mắt Phương Thế Hoa, bố anh ta là kẻ lọc lõi tại cả hai giới đen trắng, hoàn toàn là nhân vật đẳng cấp sếp sòng tại Tân Thành.
Hơn nữa, quan trọng hơn là nhà họ Phương có một khối tài sản khổng lồ tại Tân Thành, đến cả Thẩm Vinh Hoa giàu có nhất đất Tân Thành cũng phải nể mặt bố anh ta.
"Anh Trần, chuyện này..."
Nghe Trần Minh Triết nói vậy, Đoàn Phi lộ rõ vẻ do dự.
"Ha ha ha, tôi gọi, tôi gọi bố mình tới ngay đây, Trần Minh Triết, mong rằng sau khi bố tôi
đến, anh vẫn có thể ngông cuồng thế này!"
Rõ ràng Phương Thế Hoa đã hiểu sai nét do dự của Đoàn Phi.
Đoàn Phi nghĩ nếu chuyện này liên lụy đến nhiều người khác thì có khi Tân Thành sẽ loạn, như vậy thật sự chẳng có lợi cho ai.
Hắn cảm thấy dù có chặt một tay của Phương Thế Hoa thì chuyện lớn cũng có thể hóa nhỏ. Dẫu sao đâu phải Phương Hồng Đào chỉ có một đứa con trai là Phương Thế Hoa đâu, hơn nữa Phương Hồng Đào cũng chẳng xem trọng đứa con trai này lắm.
"Bố ơi, là con đây... Thế Hoa đây..."
Lúc này Phương Thế Hoa đã gọi cho bố mình rồi.
Vừa có người nhấc mày, Phương Thế Hoa đã nghẹn ngào nức nở.
"Bố, bố mau tới Kim Sắc Dương Quang đi, bố mà không tới thì con trai bố sẽ bị người ta giết đấy, bọn họ định chặt tay con... Á, bố ơi, bố tới mau lên!"
"Vâng ạ, con sẽ đợi bố!"
Nói rồi anh ta bèn cúp máy.
"Các người đợi đấy, bố tôi sắp tới ngay đây!"
Dù không biết bố mình có đủ khiến Đoàn Phi sợ hãi không nhưng trong mắt Phương Thế Hoa, Trần Minh Triết chỉ là loại cáo mượn oai hùm mà thôi.
Một thằng ở rể gia cảnh tầm thường mà thoắt cái đã có thể giẫm đạp mình dưới chân, anh ta không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Lòng anh ta chắc chắn rằng chỉ cần bố mình tới đây, ông sẽ hành hạ Trần Minh Triết rồi giết chết anh.
Phải giết chết Trần Minh Triết anh ta mới có thể hả giận!
Lúc này Trần Minh Triết chẳng buồn ngó ngàng đến anh ta, anh thẳng thừng bước tới trước mặt Bạch Diệp Chi, bấy giờ Lưu Oánh đã cầm một chiếc chăn mềm mại tới từ lâu rồi.
"Cậu, cậu Trần..."
Đến cả anh Phi cũng phải nhún nhường cung kính trước mặt Trần Minh Triết nên đương nhiên bà ta cũng phải lắp bắp.
Trần Minh Triết nhận lấy chiếc chăn rồi gật đầu.
Anh dùng chăn phủ lên người Bạch Diệp Chi.
Anh vuốt lại mái tóc rối dính trên gò má rồi mới chầm chậm quay người, cầm chiếc áo sơ mi giản dị của mình, chậm rãi mặc lên, vừa đi anh vừa cài cúc, đến khi bước tới trước mặt Đoàn Phi thì anh cũng đã cài xong áo.
Đúng lúc này, có tiếng động cơ xe vang lên ngoài Kim Sắc Dương Quang.
Một người đàn ông trung niên vóc người hơi mập mạp cồng kềnh, vẻ mặt u ám lạnh lùng, dắt theo bảy tám người bước vào.
Vừa vào đã thấy dáng vẻ anh, gương mặt ông ta thoáng trở nên tối tăm.
Đến lúc nhìn thấy Mặt Sẹo quỳ dưới đất, người đàn ông cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên.
"Bố, bố tới rồi... bố ơi..."
Phương Thế Hoa lúc này như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, điên cuồng vùng vẫy muốn chạy ra, nhưng tiếc là anh ta bị hai người khống chế, không thể cựa quậy nổi.
"A... Thế Hoa, các người đang làm gì vậy?"
Thấy cảnh này, gương mặt Phương Hồng Đào trở nên u ám, ông ta vội vã tiến về phía Phương Thế Hoa.
Phương Hồng Đào chính là người lèo lái nhà họ Phương tại Tân Thành, Tập đoàn Phương Thị dưới quyền ông ta là một công ty khổng lồ ở đất Tân Thành.
Đến cả ở Thục Xuyên, công ty ông ta cũng xếp hàng nổi danh.
Nhưng giờ lại có người tuyên bố sẽ chặt tay con trai ông ta ngay tại Kim Sắc Dương Quang, như vậy chẳng phải muốn gây gổ với Phương Hồng Đào ư?
Vì Trần Minh Triết và Đoàn Phi đều đang đưa lưng về phía Phương Hồng Đào, hơn nữa lúc này trong mắt ông ta chỉ có con trai mình.
Dù ông ta thoáng cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng này, lại càng không hiểu tại sao Mặt Sẹo lại quỳ dưới đất.
Nhưng Phương Hồng Đào là ai chứ, dù gì ông ta cũng là hạng sếp sòng tại đất Tân Thành.
Ông ta tự nhận rằng tại Tân Thành, số người có thể khiến mình sợ hãi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trong lúc Phương Hồng Đào đang vội vã tiến lại, Đoàn Phi đã đưa mắt ra hiệu, hai tên đàn em bèn buông Phương Thế Hoa ra.
Lúc này Phương Thế Hoa liền lao về phía bố mình như chạy thoát thân.
"Bố ơi, bọn họ chính là đám định chặt tay con! Bố, nhất định bố phải đòi lại công bằng cho con!"
Phương Thế Hoa vừa chạy tới bên bố mình đã dữ dằn chỉ Trần Minh Triết và Đoàn Phi đang đưa lưng lại với hai bố con, nức nở thét lớn.
"Được, không sao rồi, nhất định bố sẽ đòi lại công bằng cho con!"
"Ở Tân Thành, không có mấy người dám tùy tiện động vào con trai của Phương Hồng Đào tôi đâu!"
Trong lúc Phương Hồng Đào cất lời, Đoàn Phi đã chầm chậm xoay mình, gương mặt thoáng nét cười, hắn nói: "Vậy sao? Vậy không biết tôi có nằm trong số những người đó không?"