Xử lý xong mọi chuyện thì cũng đã đêm muộn rồi.
Vừa đến bệnh viện, Chu Minh Phượng cố ý gọi Hoàng Quốc Đào tới, sau đó không ngừng trách mắng Trần Minh Triết rồi nhắc nhở anh nên biết điều mà ly hôn đi.
Từ đầu tới cuối, Trần Minh Triết chỉ im lặng, có lẽ anh chẳng đợi được Bạch Diệp Chi làm xong thủ tục thì đã bị Chu Minh Phượng đuổi đi rồi.
Trần Minh Triết định nói một tiếng với Bạch Diệp Chi trước khi rời khỏi bệnh viện nhưng nghĩ rằng, có lẽ bây giờ, Bạch Diệp Chi cũng hiểu lầm mình, thôi đành đợi đến khi bình tĩnh lại đã.
Nhớ về đủ loại thái độ của mẹ vợ và cô em vợ đối với mình khi về tới nhà tối nay, Trần Minh Triết cũng biết được mục đích của bọn họ.
Trong mắt bọn họ, anh chính là một tên bất tài vô dụng, ở lại nhà họ Bạch chỉ làm liên lụy tới Bạch Diệp Chi, chỉ khiến nhà họ Bạch bị người khác coi thường.
Trần Minh Triết vừa đi trên đường Tân Giang, vừa suy nghĩ đến cuộc đời về sau của mình.
Ba năm trước, Trần Minh Triết hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một ngày anh em của mình sẽ lành lặn trở về.
Năm đó, đám người của anh gây ra chuyện rất lớn ở Yên Kinh, thậm chí vì đám người của mình mà khiến cho cả mấy người có máu mặt ở Yên Kinh cũng phải ra tay.
Gia tộc cũng vì chuyện này mà lập tức đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Bao gồm cả Long Nhược Tuyên đã có hôn ước với anh.
Cô ta là tiểu thư lá ngọc cành vàng rất có tiếng trong giới thượng lưu ở Yên Kinh, khi ấy cô ta còn ngấm ngầm ra tay với anh. Mục đích của chuyện này là gì thì Trần Minh Triết cũng không rõ.
Vốn dĩ ba năm nay, Trần Minh Triết vốn đã quen với cuộc sống như vậy, sống đằng sau Bạch Diệp Chi, âm thầm giúp đỡ nhà họ Bạch.
Cho dù bản thân anh có chịu đựng bao nhiêu đối đãi bất công, thường xuyên nhận về vô số lời mắng chửi và châm chọc đi chăng nữa, Trần Minh Triết cũng chẳng để tâm. So với những gì mà hồi còn nhỏ, anh đã phải chịu đựng khi ở trong gia tộc thì những điều này không đáng là gì.
Nếu như năm ấy không có chuyện đó xảy ra, có lẽ giới thượng lưu của cả Yên Kinh sẽ cho rằng Trần Minh Triết chính là sự tồn tại khiến nhà họ Trần mất mặt nhất, một đứa vô cùng bất tài. Dù sao, con của vợ lẽ chẳng có được chỗ đứng nào trong gia tộc cả...
Có điều, ba năm sau, Long Nhược Tuyên tìm đến tận nơi, anh em của mình cũng đã bắt đầu trở lại.
Trần Minh Triết biết suy cho cùng anh cũng không thể thoát được kiếp nạn này.
Rốt cuộc thì anh vẫn phải quay về Yên Kinh, đúng như Vương Dã nói, ngay từ đầu anh đã cuốn vào trong cái vòng xoáy này rồi, cho dù bản thân có trốn chạy như thế nào cũng không thể thoát được cái vòng xoáy đấy.
Trừ phi có một ngày nào đó, anh thực sự có đủ năng lực phá vỡ cái vòng xoáy ấy.
Vậy nhưng quá sức khó khăn.
Lúc còn trẻ, anh quá xốc nổi, đợi đến khi nhìn rõ được đối thủ thì đã thịt nát xương tan rồi.
Đây chính là sự khắc họa chân thật nhất của Trần Minh Triết.
Vậy nên, khi ở Tân Thành, Trần Minh Triết chỉ là một người bình thường, một người con rể ở nhờ nhà vợ có thân phận thấp kém.
Ngay lúc Trần Minh Triết đang đứng bên bờ sông Hương, nhìn dòng nước chảy trong đêm tối, bỗng điện thoại của anh đổ chuông.
“Anh Trần, Trương Ca đã bình phục kha khá rồi!”
Là giọng của Đoàn Phi, từ sau lần trước, Đoàn Phi trở nên vô cùng kính nể Trần Minh Triết, điệu bộ hắn còn khúm núm hơn cả khi đứng trước mặt đại ca của mình ở Dung Thành nữa.
“Được. Đưa hắn tới bờ sông Hương đi, tôi đang đợi ở đây!”
“Tôi biết rồi, anh Trần!”
Khi gió đêm bên bờ sông Hương nổi lên, một chiếc xe Hummer dừng trên đường Tân Giang. Dưới ánh đèn đường, chiếc Hummer trông như một con hổ dữ đang nằm ngủ say.
“Anh Trần...”
Đoàn Phi đứng trên đường Tân Giang chứ không bước xuống bờ sông.
Trương Ca tiến từng bước về phía Trần Minh Triết.
Trong đêm tối, Trương Ca chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng của Trần Minh Triết, dưới ánh trăng, bóng người đó hiện ra vô cùng cao lớn.
“Trương Ca, bây giờ anh có thể nói nguyên nhân, hậu quả của chuyện này rồi...”
Trương Ca biết chắc Trần Minh Triết sẽ hỏi mình chuyện này nhưng hiện giờ đối với hắn thì nó chẳng còn là gì nữa, đương nhiên hắn sẽ không giấu diếm.
Hơn nữa, hắn biết người như Trần Minh Triết, đừng nói là nhà họ Bạch của Tân Thành, e là ngay cả những người có thế lực hùng mạnh ở Thục Xuyên cũng không dám đắc tội.
“Cậu Trần, tôi, tôi có thể gặp mặt Tiểu Mễ được không? Đã ba ngày rồi tôi không gặp mặt con gái mình, tôi lo lắng sức khỏe của con bé!”
Trần Minh Triết không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một câu
“Anh đang bàn điều kiện với tôi à?”
Lúc nói câu này, giọng của Trần Minh Triết có phần lạnh lùng.
“Không phải. Tôi… Được rồi. Cậu Trần, chuyện là như thế này...”
Tiếp sau đó, Trương Ca kể tỉ mỉ hết toàn bộ câu chuyện vì sao trước đây hắn lái xe tông Bạch Dũng Quang và một loạt những chuyện khác.
“Cậu Trần... Đây là tất cả những gì mà tôi biết, nếu như không phải vì để gom đủ tiền làm phẫu thuật cho Tiểu Mễ, Trương Ca tôi tuyệt đối không làm ra những chuyện như thế. Hơn nữa, tôi vốn dĩ không nghĩ là mình còn có thể ra ngoài, bởi vì thật ra tôi đã sắp xếp ổn
thỏa cho Tiểu Mễ cả rồi!”
Trần Minh Triết chậm rãi quay người lại.
Dưới ánh trăng, không nhìn rõ được vẻ mặt của anh lúc này nhưng Trương Ca đứng đó có thể cảm nhận được nhịp tim của mình bỗng đập nhanh hơn.
Hắn nhớ lại chuyện xảy ra ba ngày trước khi mình đánh nhau với chàng trai trẻ này.
Trong nháy mắt, hắn như mất đi sức phản kháng. Theo Trương Ca, sức mạnh chiến đấu của Trần Minh Triết ít nhất cũng ở cái tầm có thể đứng đầu giới võ đài quyền anh ngầm.
Nhưng một người như vậy, sao lại ẩn mình ở một nơi như Tân Thành.
Vậy nhưng, cho dù trong lòng của Trương Ca có vô số suy đoán đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không hỏi ra.
Bởi vì mỗi người đều có những bí mật ẩn giấu sâu trong nội tâm mình.
“Buổi tối cách đây ba ngày, tôi đã cho người đưa Tiểu Mễ đến Yên Kinh điều trị rồi. Khi biết tình hình của Tiểu Mễ, tôi đã lập tức nhờ bạn ở Yên Kinh tìm giúp người có tủy thích hợp với cô bé, có thể cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành vào mấy ngày này. Anh qua đó vừa đúng lúc, có thể ở bên Tiểu Mễ khi phẫu thuật”.
Tách tách...
Nước mắt...
Không ngừng lăn trên gương mặt thô kệch, dãi nắng dầm mưa của một người chỉ đổ máu chứ không rơi nước mắt như Trương Ca.
“Cậu Trần... tôi...”
Nói rồi, Trương Ca quỳ ngay trước mặt Trần Minh Triết.
Dưới đầu gối của người đàn ông chính là vàng.
Trương Ca chưa từng quỳ xuống trước mặt ai ngoài bố mẹ mình ra.
Dù sao, hắn cũng từng là kẻ đứng đầu, có tôn nghiêm của một kẻ làm vua.
Vậy nhưng khoảnh khắc này, hắn chân thành quỳ xuống trước mặt Trần Minh Triết.
Cái quỳ gối này là vì con gái, hơn nữa là vì chính bản thân mình.
“Cậu Trần, sau này, mạng của tôi chính là của cậu!”
Trần Minh Triết cười nhạt: “Ba ngày trước, khi anh gật đầu, cái mạng ấy đã là của tôi rồi”.
Trương Ca vội vã gật đầu, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ.
“Đứng dậy đi!”
Lúc nói chuyện, Trần Minh Triết giơ tay ra, đưa cho Trương Ca một mảnh giấy.
“Anh tới đây, gọi một cuộc điện thoại, ắt sẽ có người sắp xếp cho anh đi gặp con gái. Ngoài ra, tới Yên Kinh, anh buộc phải thay tên đổi họ. Tôi đã cho người dàn xếp ổn thỏa cho anh rồi. Anh đi luôn tối nay đi!”
“Cậu Trần, tôi biết rồi.”
Trương Ca đón lấy tờ giấy, nhìn địa chỉ ở trên đó, trong lòng bỗng run lên.
Có điều, hắn không nói thêm gì.
Đoàn Phi đứng ngay gần đó đang hút thuốc, trông thấy Trương Ca chạy vội từ bờ sông lên đường Tân Giang trong màn đêm tối đen. Trong lòng hắn không khỏi dấy lên sự nghi ngờ.
Ngay khi hắn định xuống xem chuyện gì, bỗng bên tai hắn vang lên một giọng nói.
“Đi thôi, sau này người tên Trương Ca không còn tồn tại ở Miên Thành nữa!”
Á?
“Cậu Trần...”
Vậy nhưng khi Đoàn Phi còn đang định nói gì đó thì bỗng im bặt. Câu nói của Trần Minh Triết đã để lộ ra những tin tức khác rồi.
“A Phi, sắp tới anh để mắt tới công ty rượu Bá Vương giúp tôi nhưng đừng manh động. Còn nữa, giúp tôi điều tra một người!”
“Ai?”
“Bạch Dũng Thắng!”
Khi nói ra cái tên này, Trần Minh Triết không khỏi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Mặc dù cùng là người nhà họ Bạch nhưng “người bố thứ hai” này của anh chưa bao giờ coi anh ra cái gì. Hơn nữa, e là trong mắt của ông ta vốn chẳng có sự tồn tại của anh.
“Tôi biết rồi, cậu Trần!”
“Đi thôi. Cậu Trần, không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về!”
Trần Minh Triết lắc đầu: “Anh đi trước đi. Tôi muốn một mình đi loanh quanh chút!”
Đoàn Phi vốn định nói câu “vậy cậu Trần nhớ chú ý an toàn” nhưng nghĩ lại thì thấy câu này có vẻ hơi thừa thãi nên thôi không nói nữa.
“Vậy được. Anh Trần, đợi tôi có tin tức sẽ gọi cho anh!”
Trần Minh Triết gật đầu, sau đó nhìn theo chiếc Hummer phi như bay đi, trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt.
Anh quay người nhìn sông Hương tối đen như mực nhưng vẫn dòng nước vẫn đang chảy xiết. Trong lòng bỗng nghĩ tới Yên Kinh trăm hoa đua nở nhưng nơi nơi đều ngập tràn sương khói mờ ảo.
“Trương Ca, hy vọng anh không làm tôi thất vọng, đồng thời cũng hy vọng khi tôi trở về Yên Kinh sẽ không cần dùng tới quân cờ như anh!”