Ầm!
Trong khoảnh khắc đó, Trần Minh Triết chỉ cảm thấy một mùi hương quen thuộc lan tỏa khắp cơ thể mình.
Sau khi hôn xong, Bạch Diệp Chi mới thấy gần đó có người đang nhìn lén, thậm chí còn có người vỗ tay nữa.
Lập tức che mặt lại ngay, gương mặt đỏ ửng cực kỳ xinh đẹp.
Trần Minh Triết chép miệng cảm nhận dư vị trên môi.
“Minh Triết, đi thôi, chúng ta về nhà đi…”
Cách đó không xa, Bạch Diệp Chi nhìn Trần Minh Triết vẫn ngơ ngác như cũ, lập tức kêu lên, nhìn về phía trạm chờ rồi sau đó vội vã chạy đi.
“Ừ, được, về thôi…”
Bây giờ Trần Minh Triết mới vội vàng bước đến bên cạnh vài chiếc xe điện đã cũ nát.
“Đi nhanh thôi… Nhiều người quá… Xấu hổ muốn chết…”
Ngồi trên xe, Bạch Diệp Chi ôm eo Trần Minh Triết, sau đó giục anh hãy chạy nhanh lên.
“Ừ… Diệp Chi, anh muốn hỏi em một chuyện…”
“Đi nhanh đi mà, có gì đợi lát nữa không có ai hẵng hỏi…”
Từ nhỏ Bạch Diệp Chi đã là một cô bé ngoan ngoãn chăm học, mặc dù đã kết hôn với Trần Minh Triết ba năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc da thịt.
Trần Minh Triết lập tức vặn tay lái, chiếc xe điện đã cũ nát giống như mũi tên nhọn sượt qua ánh mắt của nhóm người đang vây xem.
“Cừ thật đó…”
“Lái xe điện cũ nát mà vẫn có được em người yêu ngon nghẻ như vậy”.
“Anh trai này cừ quá đi…”
Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi.
Mà đúng lúc này, một cái đầu ló ra từ chiếc BMW đang đậu bên cạnh trạm xe công cộng.
Bạch Kim Liên nhìn hai người Bạch Diệp Chi lái xe như đang chạy trốn, không thể không ôm bụng cười phá lên.
“Nghèo đúng là nghèo, Bạch Diệp Chi, bây giờ chị lấy gì để lên mặt với tôi? Chẳng phải hồi còn nhỏ chị xuất sắc lắm à, bây giờ vẫn bị Bạch Kim Liên tôi giẫm dưới chân thôi...”
Tin tin tin...
Trong lúc Bạch Kim Liên đang lẩm bẩm thì sau lưng có tiếng coi kinh ỏi.
Sau đó là tiếng của một người chửi ầm lên.
“Lái BMW thì hay lắm hả... Có biết luật giao thông không vậy!”
Vốn dĩ Bạch Kim Liên đang vui vẻ nghe xong thì bực mình.
Quay đầu mắng tài xế xe buýt phía sau: “Lái BMW thì hay đó, có giỏi thì ông đụng tôi thử xem...”
Tài xế xe buýt kia vừa thấy thì nhíu mày.
“Mẹ, thì ra là tài xế nữ, coi như tôi xui xẻo...”
…
Trên đường trở về, Bạch Diệp Chi vẫn ôm chặt lấy Trần Minh Triết, lần đầu tiên cô cảm thấy tựa vào lưng Trần Minh Triết lại thoải mái như vậy.
Dọc đường đi Trần Minh Triết không nói gì, anh chỉ im lặng hưởng thụ khoảng thời gian tuyệt vời này.
Cho đến khi đến dưới lầu, Bạch Diệp Chi mới hỏi: “Đúng rồi, ban nãy anh định hỏi em chuyện gì vậy?”
Trần Minh Triết sờ đầu nói: “Thôi không hỏi thì hơn!”
“Không được, anh phải hỏi”.
Bạch Diệp Chi nhìn bộ dạng của Trần Minh Triết là biết chắc chắn không phải chuyện gì hay ho nhưng cô vẫn muốn biết. Phụ nữ là sinh vật tò mò, Bạch Diệp Chi cũng không ngoại lệ.
“Anh muốn hỏi em dùng son gì vậy, vị tuyệt lắm...”
“Anh...”
“Không thèm quan tâm đến anh nữa!”
Sao Bạch Diệp Chi lại không biết Trần Minh Triết đang tán tỉnh cô cơ chứ, cô xoay lưng chạy lên lầu ngay.
Chờ đến khi Trần Minh Triết khoá xe đi lên lầu thì nghe giọng của mẹ vợ.
“Thật hả!”
Lúc Trần Minh Triết bước vào nhà thì bố vợ đã ngồi trên ghế sofa lật bản hợp đồng ra xem.
Nhìn vẻ mặt của ông ấy là biết Bạch Dũng Quang đang ngây ngẩn hết cả người.
“Diệp Chi, con có chắc đây là hợp đồng có hiệu lực không?”
Lúc Bạch Dũng Quang đọc bản hợp đồng này, ông ấy kinh hãi.
“Đúng vậy, đây là hợp đồng chính tay phó tổng giám đốc Lục Tiểu Ba của công ty Rượu Thục Xuyên đưa cho con, trên đó còn có chữ ký và đóng dấu công ty anh ấy”.
Bạch Dũng Quang gật đầu.
“Nhưng tại sao lại thế?”
“Bản hợp đồng này giống như đang tặng không tiền cho công ty Rượu Thanh Tuyền, hơn nữa trong này còn quy định là phải để Diệp Chi quyết định mọi việc của công ty Rượu Thanh Tuyền. Vòng rót vốn đầu tiên là 80 triệu, khoản tài trợ thêm đã vượt quá con số 100 triệu, số tiền lớn như vậy, hoàn toàn có thể mở một công ty mới, tại sao Diệp Chi lại may mắn như vậy?”
Bạch Dũng Quang không hiểu.
Ông ấy đã lăn lộn trong giới kinh doanh này lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một bản hợp đồng ảo diệu như vậy.
“Nghi ngờ gì nữa, trên đó đã có chữ ký và đóng dấu rồi, sao lại là giả được? Nhờ Diệp Chi nhà chúng ta tài giỏi thôi, ông Bạch, tôi đã kêu ông hãy lui về để Diệp Chi làm chủ công ty từ lâu rồi, nói không chừng không có chuyện này đâu”.
“Bây giờ thì hay rồi, công ty sắp sống lại nhưng lại phải làm công ty trực thuộc tập đoàn. Cho dù sao này có kiếm được tiền thì cũng sẽ chẳng chia cho chúng ta bao nhiêu”.
“Mẹ, thật ra chuyện này không có gì, chỉ cần làm theo hợp đồng thì chẳng phải công ty Rượu Thanh Nghiệp vẫn nằm trong tay chúng ta hay sao”.
Tâm trạng Bạch Diệp Chi rất vui, lập tức lên tiếng.
Chu Minh Phượng vội vàng gật đầu.
“Đúng rồi, đúng
rồi”.
Lúc này Trần Minh Triết giống như người ngoài cuộc, đứng bên cạnh không nói gì.
“Cậu còn đứng đó làm gì, chưa chịu đi nấu cơm đi. Đợi lát nữa ra ngoài mua ít rau, tối nay nhà ta phải chúc mừng”.
“Con biết rồi mẹ”.
Nói xong Trần Minh Triết bước về phía phòng chuẩn bị thay quần áo ra ngoài mua đồ ăn.
Đúng là hôm nay phải nên ăn mừng.
“Mẹ, mẹ đừng sai Minh Triết làm này làm kia nữa… Anh ấy…”
Bạch Diệp Chi bất bình thay cho Trần Minh Triết.
“Cậu ta sao, chẳng phải là ăn không ngồi rồi ở nhà ta hay sao, đã ba năm rồi mà ngoài chuyện này ra cậu ta còn làm được gì nữa? Con còn muốn chờ nó đi làm? Vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở đi!”
Trong lúc nói chuyện, Trần Minh Triết đã thay quần áo xong bước ra ngoài.
“Cầm đi, đây là một trăm tệ, đi mua ít hải sản về đây. Tối nay phải chúc mừng Diệp Chi ký được hợp đồng, nhanh đi, đồ vô dụng”.
“Mẹ…”
“Con biết rồi mẹ, con sẽ đi mua ngay”.
Trong lúc Bạch Diệp Chi đang định nói gì đó, Trần Minh Triết ngắt lời cô, lắc đầu cười với Bạch Diệp Chi, sau đó bước ra ngoài.
Đợi sau khi Trần Minh Triết ra ngoài, Chu Minh Phượng vội vã kéo Bạch Diệp Chi ngồi lên sofa.
“Đúng là đồ ăn hại không làm được tích sự gì, Trần Minh Triết này vừa nhìn đã thấy bực cả mình!”
“Diệp Chi, cuối cùng con đang nghĩ gì vậy, con nói cho mẹ nghe xem, lần trước lúc ở bệnh viện con đã đồng ý với mẹ rồi mà”.
Bạch Diệp Chi nghe mẹ mình lại nhắc đến chuyện này thì bất lực không biết nói gì.
Cô lập tức nhìn Bạch Dũng Quang nói: “Bố, con sẽ không đồng ý ly hôn với Minh Triết đâu, hơn nữa mọi người không biết lần này… Haiz, thôi đi”.
Vốn dĩ Bạch Diệp Chi muốn nói bản hợp đồng lần này là hoàn toàn nhờ có Trần Minh Triết.
Nhưng cô nhớ đến những gì Lục Tiểu Ba đã nói, lập tức im lặng.
“Không ly hôn? Diệp Chi, thằng ăn hại đó có gì tốt đâu, con vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, lại còn tài giỏi vậy nữa. Hơn nữa mẹ cũng biết hai đứa chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, bây giờ con vẫn là con gái. Mẹ nói cho con biết, bây giờ con có mối làm ăn lớn như vậy, có thể nói là trong đám công tử nhà giàu, con thích ai thì cứ chọn người đó. Diệp Chi, con đừng ngập ngừng nữa, nhân cơ hội này đá Trần Minh Triết kia đi”.
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”
“Con về phòng đây!”
Bạch Diệp Chi hoàn toàn không muốn nghe những lời thế này nữa, bực mình đứng lên về phòng.
“Haiz, Diệp Chi… Diệp Chi…”
Bạch Dũng Quang nhìn bà vợ của mình, cũng không biết nên nói gì.
“Bà đó… Haiz!”
“Tôi sao, tôi chỉ muốn tốt cho Diệp Chi, tốt cho cái nhà này thôi, ông thì biết gì!”
Bạch Dũng Quang chỉ có thể lắc đầu, sau đó cầm bản hợp đồng kia vào phòng cố gắng nghiên cứu.
Buổi tối, ánh trăng mềm mại trải đều.
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Diệp Chi tắm sớm, sau đó chỉ mặc chiếc váy mỏng nằm trên giường.
Sau khi Trần Minh Triết dọn dẹp rửa mặt xong thì thấy cơ thể quyến rũ đang nằm trên giường kia.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, vốn dĩ Bạch Diệp Chi rất quyến rũ, huống chi bây giờ cô còn tắm rửa sạch sẽ mặc chiếc váy mỏng.
“Minh Triết, tối nay anh lên giường ngủ đi”.
Ba năm rồi, Trần Minh Triết đã đợi câu này ba năm rồi.
Bạch Diệp Chi biết chắc chắn mẹ mình sẽ ép mình ly hôn với Trần Minh Triết, mà cô chỉ thích mỗi mình Trần Minh Triết nên tối nay trong lúc tắm, cô đã cắn răng nghĩ đến cách này.
Dù sao cô và Trần Minh Triết cũng là vợ chồng, làm chuyện này cũng bình thường thôi.
Hơn nữa Bạch Diệp Chi làm vậy là muốn nói cho bố mẹ mình, cô thích người đàn ông này.
“Hả… Diệp Chi…”
“Anh lên giường ngủ đi em sẽ nói cho anh biết em dùng son môi gì…”
Ôi trời, mẹ ơi!
Không chịu nổi nữa…