Chiếc xe này xuất hiện đã thu hút ánh mắt của ba người.
Trên xe có hai người, người xuống xe trước là một cô gái xinh đẹp có thân hình bốc lửa mặc đồ thể thao, đeo kính râm, tóc dài bay bay.
Người đẹp vừa xuống xe thì đi tới ghế phụ mở cửa xe ra.
A Báo vừa liếc mắt đã biết người ngồi ở ghế phụ là ai, ông ấy lập tức bước tới cung kính hành lễ.
Trần Minh Triết đứng yên không động đậy gì, nhưng lúc anh nhìn thấy chàng trai cùng tuổi với thân hình hơi mũm mĩm từ trên xe bước xuống thì trong lòng chợt như gai đâm một cái, vô số hồi ức ngay lập tức lấp đầy đầu óc anh.
Vương Dã bây giờ đã là người thành công thật sự rồi. Ba năm trước chạy trốn ra nước ngoài, anh ấy liền bắt đầu lập nghiệp. Ba năm ngắn ngủi mà anh ấy đã là ông chủ lớn của một tập đoàn kinh tế đa quốc gia, giá trị con người lên đến hơn chục tỉ.
Ai ai cũng biết Vương Dã có một bộ óc kinh doanh không ai sánh bằng, nhưng chẳng ai biết anh ấy còn có một đại ca ẩn thân ở Tân Thành.
Khó khăn lắm Vương Dã mới về được trong nước, vừa xuống sân bay đã nghe được tin tức của Trần Minh Triết. Ba năm nay, anh ấy nhờ người thăm dò khắp nơi, chỉ là điều khiến Vương Dã bất ngờ là, vì chuyện năm xưa mà đại ca tài năng đầy mình của mình lại cam tâm tình nguyện đi ở rể tại một gia tộc nhỏ, hơn nữa dường như ba năm nay, cuộc sống của anh không ổn chút nào.
Vừa nghe được tin này, Vương Dã lập tức lên máy bay rồi lái xe tới Tân Thành - một thành phố nhỏ mà chưa bao giờ anh ấy đặt chân tới.
"Anh!"
Vừa xuống xe, Vương Dã không màng tới tất cả những người khác, chỉ nhìn chăm chú Trần Minh Triết mặc đồ bảo vệ cũ kĩ đứng ở phía kia.
Lúc vừa nhìn thấy Trần Minh Triết, Vương Dã đã nhận ra đây chính là đại ca đã cách biệt với mình ba năm trời. Người đã một mình ở lại Yên Kinh xử lý hết những chuyện rắc rối để mấy anh em bọn họ có thể không phải lo lắng gì.
Bây giờ anh lại trở thành bộ dạng như thế này, sao Vương Dã có thể không đau lòng cho được?
Vương Dã đi nhanh như bay tới trước mặt Trần Minh Triết. Bấy giờ, ông trùm trẻ tuổi oai phong chốn thương trường này lại đỏ cả mắt, nước mắt chực rơi.
"Lâu rồi không gặp, cậu béo lên kha khá đấy nhé!"
Tuy Trần Minh Triết không động đậy gì nhưng anh vẫn luôn quan sát Vương Dã đang kích động đi về phía mình. Trong lòng anh cũng kích động như vậy, ba năm rồi, vốn dĩ anh cho rằng mình sẽ không còn gặp lại được những người anh em của mình nữa.
Vương Dã đột nhiên cười lên, vừa không ngừng lau nước mắt vừa xót xa nói: "Anh, anh ốm đi nhiều quá đấy!"
Trần Minh Triết chỉ gật đầu.
Bấy giờ, người đàn ông bảo vệ trung niên đón khách vừa nãy cũng ngơ cả người ra. Ông ta có thể leo lên được vị trí này ở bên cạnh Thẩm Vinh Hoa đương nhiên là con mắt nhìn người cũng không tệ đi đâu được. Bấy giờ, trong lòng ông ta đã sóng dậy gió trào khôn nguôi rồi. Ông ta cứ mãi nhìn Trần Minh Triết thản nhiên đứng ở phía đó, trong lòng lại càng cảm khái.
"Cậu Vương, cậu Trần, chúng ta vào trong nói chuyện đi. Chắc mấy người chủ tịch Thẩm Vinh Hoa đã tới cả rồi".
Thẩm Vinh Hoa?
Bây giờ thì Vương Dã hơi ngờ vực hỏi: "Ai là Thẩm Vinh Hoa?"
Đến vội nên A Báo vẫn chưa nói cặn kẽ những việc này với Vương Dã.
"Người giàu nhất Tân Thành, ông chủ của một công ty bất động sản".
Trần Minh Triết chậm rãi giải thích.
Nghe thấy Trần Minh Triết nói vậy thì ông chú bảo vệ vừa định lên trước đón khách lập tức ngừng bước, ông ta hoàn toàn ngơ ngác. Chuyện gì vừa xảy ra thế? Chủ tịch Thẩm trong mắt ông ta là người giàu nhất Tân Thành đó, vậy mà người ta chỉ đánh giá ngắn gọn đơn giản thế này thôi ư?
Nhưng chuyện này cũng gián tiếp chứng tỏ rằng hai người này có thân phận thần bí, nên thái độ của ông ta cũng lập tức khiêm tốn hơn.
"Ồ, vậy đi thôi".
Đúng như A Báo nói, vợ chồng Thẩm Vinh Hoa đã đến biệt thự cao cấp nhất này từ sớm rồi. Từ tối qua nhận được tin thì Thẩm Vinh Hoa đã cho người tới đây để dọn dẹp, Thẩm Vinh Hoa còn trực tiếp hủy bỏ mấy cuộc họp rất quan trọng của tập đoàn, từ sớm đã kéo vợ của mình tới đây để chờ.
Vừa nãy Trần Minh Triết tới thì Thẩm Vinh Hoa đã biết rồi, nhưng lúc ông ta nhìn thấy người được anh Báo tới từ Yên Kinh cung kính nghênh đón lại là một cậu bảo vệ tầm thường, mới vừa hai mươi mấy tuổi.
Thì ngay lập tức do dự, trong lúc ông ta do dự thì chiếc Ferrari đã đỗ xịch trên đài ngắm cảnh, sau khi nhìn những gì xảy ra sau đó thì Thẩm Vinh Hoa hối hận không thôi.
Thấy hai người bước về phía cửa lớn của biệt thự thì ông ta lập tức chạy xuống lầu rồi cùng vợ mình mở cửa lớn ra, cung kính đứng một bên, vẻ mặt khiêm tốn.
"Cậu Vương, cậu Trần, vị này chính là chủ tịch Thẩm Vinh Hoa".
Vừa đi tới cửa lớn của biệt thự, nhìn thấy vợ chồng Thẩm Vinh Hoa thì A Báo lập tức cười giới thiệu.
"Ừm".
Vương Dã nhìn liếc qua rồi chỉ "ừm" một tiếng, sau đó đi theo sau lưng Trần Minh Triết.
"Cảm ơn chủ tịch Thẩm, phiền ông rồi!"
Ba năm nay, Trần Minh Triết đã che giấu hết tất cả tài năng của mình, thái độ cũng ôn
hòa đi rất nhiều, anh nhìn thấy sự kinh ngạc trong vẻ mặt cung kính của Thẩm Vinh Hoa thì lập tức đưa tay ra.
Thẩm Vinh Hoa thấy vậy thì lập tức giơ tay ra bắt tay Trần Minh Triết.
"Cậu Trần, cậu khách sáo rồi. Nếu sớm biết cậu ở Tân Thành thì tôi sẽ đến thăm hỏi sớm hơn rồi".
Không biết sao lúc Thẩm Vinh Hoa nói chuyện mồ hôi lại lấm tấm trên trán. Trong lòng ông ta thấy kì lạ, sao cậu Trần tới từ nhà họ Trần ở Yên Kinh này lại ăn mặc thế này, lẽ nào để trải nghiệm cuộc sống sao?
Nhưng ông ta không dám hỏi.
Ông ta luôn muốn tạo dựng quan hệ với những nhân vật lớn ở Yên Kinh, nên ông ta biết rõ cô Tước mà anh Báo nhắc tới. Ba năm trước, ông ta tới Yên Kinh tham gia một hội nghị phát triển tương lai của một công ty bất động sản quy mô lớn. Trong tiệc rượu sau đó, ông ta đã đứng từ xa nhìn thấy cô Tước trẻ tuổi này rồi, chỉ là lúc đó thân phận cách biệt quá xa, ông ta không có cơ hội làm quen.
Đương nhiên lần này có cơ hội ông ta sẽ không bỏ qua rồi.
Thế nên sau khi nhận được cuốc điện thoại của cô Tước thì ông ta lập tức cho người dọn dẹp căn biệt thự cao cấp nhất này.
Nơi này Thẩm Vinh Hoa chuẩn bị tặng cho nhân vật lớn mà sau này ông ta có thể dựa dẫm, giá trị hơn 50 triệu. Chỉ riêng điểm này đã có thể thấy được Thẩm Vinh Hoa xem trọng cậu Trần mà cô Tước đã nhắc đến nhường nào.
Trần Minh Triết chỉ cười thản nhiên, sau đó vào trong biệt thự dưới sự hướng dẫn của Thẩm Vinh Hoa.
Sau một hồi nói chuyện, Thẩm Vinh Hoa vẫn không hề nhắc đến ý đồ của mình, chỉ thể hiện ra mình rất khiêm tốn cung kính. Đặc biệt lúc nghe nói Vương Dã là ông chủ của một tập đoàn kinh tế đa quốc gia thì thái độ lại càng khiêm nhường hơn.
Hàn huyên xã giao xong thì Trần Minh Triết và Vương Dã vào ngồi trong một phòng sách được trang trí tinh tế.
"Anh, bây giờ em đã về rồi. Em đã liên hệ với anh Hai rồi, có thể thêm một năm nữa là anh ấy cũng về nước, đến lúc đó..."
Trần Minh Triết giơ tay ngắt lời Vương Dã, sau đó cười nói: "Bảy, suốt ba năm nay, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều việc, sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Nhưng anh thấy không sao cả, chỉ là bây giờ anh không thể đồng ý với cậu".
Vương Dã nghe vậy thì thấy khó hiểu.
"Anh, bây giờ anh sống không tốt, mấy anh em bọn em đều biết ba năm nay anh gánh tội cho bọn em. Bây giờ em đã về rồi thì nhất định không để anh chịu uất ức nữa. Hơn nữa, bây giờ công ty của em còn lớn hơn công ty lúc đầu của chúng ta nữa, em đã sớm giữ lại cổ phần cho anh rồi, anh mới là cổ đông lớn nhất của công ty em. Anh, em cần anh... một mình em thật sự không quản lí nổi công ty lớn thế này".
Sao Trần Minh Triết không biết tâm tư của Vương Dã được, nhưng bây giờ anh không thể rời đi.
"Bảy, cậu biết tính của anh rồi đấy, chỉ cần là chuyện anh đã quyết thì không thể thay đổi. Hôm nay có thể thấy cậu thành công thế này, anh thật sự mừng thay cho cậu từ tận đáy lòng. Nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể rời khỏi Tân Thành. Ngoài ra, bên Yên Kinh cậu cũng phải cẩn thận đó, cố gắng ít lộ diện thôi, có thể che giấu bản thân là tốt nhất, chúng ta... Hầy, không nói nữa, sắp trưa rồi, trưa nay anh có việc nên không ăn với cậu được. Cậu cũng mau về Yên Kinh đi, chắc chắn công việc bên đó của cậu đang chất chồng chất đống".
"Anh, em..."
"Bảy, bây giờ anh đã có người để lo lắng nên anh không thể rời khỏi Tân Thành được. Nhưng cậu hãy tin anh, tám anh em chúng ta sẽ có một ngày gặp lại nhau, cậu là người thông minh nên chắc chắn sẽ hiểu ý anh nhỉ?"
Nghe Trần Minh Triết nói vậy thì đôi mắt Vương Dã sáng rỡ lên.
"Người để lo lắng? Anh, em có chị dâu rồi sao?"
Trần Minh Triết cũng không giấu anh em của mình, anh chỉ cười mỉm rồi gật đầu.
"Ha ha, tin này là tin cực tốt đấy..."
"Anh không muốn làm phiền cuộc sống của họ. Bây giờ anh chỉ muốn sống bình yên, thế nên Bảy à, cậu hiểu ý của anh không?"
Vương Dã vốn đang mặt mày vui vẻ lập tức cau mày, hít sâu một hơi rồi nói: "Anh, nếu anh thật sự có thể sống bình yên thì bọn em tuyệt đối không làm phiền đến anh, đây là lựa chọn của anh. Nhưng tình hình bây giờ không cho phép, em nghe nói người phụ nữ kia của nhà họ Long đã từng tới tìm anh đúng không?"