“Cô à, cô nói chuyện thật thú vị, nhưng tôi thấy có lẽ người buôn đồng nát còn mặc đẹp hơn anh ta nữa. Ha ha...”
Lúc này, Trần Minh Triết nhìn mấy người trước mặt nhưng không nói gì.
“Minh Triết, chúng ta đi thôi...”
Bạch Diệp Chi đột nhiên cảm thấy mất hết tâm trạng, trong lòng cô rất khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc này, mấy người có mặt tại đây đều nhìn hai người như xem diễn hề, nhưng Trần Minh Triết lại chậm rãi vỗ lưng Bạch Diệp Chi, sau đó tiến lên một bước nói: “Ai nói chúng tôi không cần bộ đồ này, tôi cảm thấy nó rất đẹp, chị gái à, mong chị gói lại cho chúng tôi”.
“Cậu không thử à?”
Chị nhân viên bán hàng trung niên lúc nãy cười hỏi.
Mặc dù chị ta cũng cực kỳ không ưa tác phong của mấy người lúc nãy, nhưng chị ta chỉ là một nhân viên tư vấn bán hàng, cho nên không dám nói gì.
Hơn nữa nếu bán được bộ đồ này, tiền hoa hồng của chị ta sẽ rất cao.
“Không cần đâu, nếu vợ tôi đã nói tôi mặc đẹp, vậy thì chắc chắn tôi mặc lên sẽ rất đẹp”.
Lúc nói, nữ nhân viên bán hàng trung niên định lấy bộ đồ đó xuống.
“Này này này, tôi nói này chị Hoàng, chị có ý gì thế? Chẳng lẽ chị không thấy rõ ràng bộ đồ đó là do anh này với chị này muốn trước à?”
Cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi kia vừa nói vừa đẩy chị Hoàng đang định lấy bộ đồ đó xuống ngã xuống sàn, đồng thời lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là một tên trai bao, còn ở đây làm màu cái gì”.
“Cô...”
Nhân viên bán hàng tên là chị Hoàng đó lập tức chỉ vào nhân viên bán hàng trẻ tuổi, nhưng nửa ngày không nói được gì.
“Chúng tôi muốn lấy bộ đồ này, 50 nghìn đây! Còn tiền thừa thì xem như phí phục vụ của cô đó”.
Lúc này, Trương Thiến Thiến khinh thường nhìn Bạch Diệp Chi đang đỏ mặt đứng đó, trong lòng bỗng có cảm giác thoải mái.
“Bảo Quân, em tin chắc rằng anh mặc lên sẽ rất đẹp, đến lúc đó khi công ty mở cuộc họp, anh tích cực lên chút, nói không chừng còn thăng chức nữa đó”.
Lúc nói, miệng Trương Thiến Thiến rất ngọt ngào, làm Vương Bảo Quân nghe mà trong lòng ngứa ngáy.
“Được rồi, cô gói lại cho chúng tôi đi”.
Trương Thiến Thiến không thèm liếc nhìn Bạch Diệp Chi, mà khoác tay Vương Bảo Quân.
“Diệp Chi, em cảm thấy anh mặc bộ đồ này có đẹp không?”
Trần Minh Triết tiến lên một bước, chặn ngay trước mặt cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi đó, rồi hỏi cô.
Hả?
Mấy người có mặt tại đây đều hơi bất ngờ, thầm nghĩ hành động này của người anh em thật khó hiểu.
“Rất đẹp!”
Bạch Diệp Chi chỉ đáp lại hai từ.
Trần Minh Triết gật đầu, sau đó nhìn cô nhân viên bán hàng nói: “Tôi mua bộ đồ này với giá 100 nghìn!”
“100 nghìn sao? Trước tiên chưa bàn tới việc anh có 100 nghìn hay không, cho dù anh có 100 nghìn đi nữa thì bây giờ tôi cũng không bán bộ đồ này cho anh!”
Cô nhân viên bán hàng đó vừa nói vừa muốn đẩy Trần Minh Triết, nhưng lúc này Trần Minh Triết lại lạnh lùng nhìn cô tanói: “Tôi khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ!”
Ánh mắt đó nhất thời làm cho cả người cô nhân viên bán hàng đó run lên.
Sau đó cô ta lùi về sau hai bước, rồi quay đầu nhìn hai người Trương Thiến Thiến đang đứng phía sau không xa.
“100 nghìn sao, ha ha ha, Diệp Chi, cô có nghe thấy không, người chồng rác rưởi của cô nói anh ta rất muốn mua bộ đồ này đó”.
Nói xong, cô ta bắt đầu cười ha ha.
Bạch Diệp Chi nghe vậy thì nhất thời kinh ngạc nhìn Trần Minh Triết.
“Minh Triết, chúng ta làm gì có nhiều tiền để mua một bộ đồ như vậy”.
Mặc dù hôm nay Bạch Diệp Chi cũng muốn mua một bộ đồ tươm tất cho Trần Minh Triết, nhưng rõ ràng bộ đồ này đã vượt chỉ tiêu rồi, trong dự tính của cô chỉ có mấy nghìn tệ thôi.
“Tôi nói này người anh em, cậu thật sự bỏ ra 100 nghìn để mua bộ đồ này à?”
Vương Bảo Quân cảm thấy hứng thú, anh ta vốn là người thích khoác lác, nhưng không ngờ hôm nay lại có người càng khoác lác hơn trước mặt anh ta.
“Sao nào, anh cũng muốn chi à?”
Trần Minh Triết cũng cảm thấy hứng thú.
“Tôi ra giá 110 nghìn!”
“Chỉ thêm có 10 nghìn à, anh thật sự có lỗi với bộ đồ này rồi đó. Tôi ra giá 200 nghìn!”
Hít!
Tất cả những người có mặt tại đây đều sửng sốt, có phải đầu óc thanh niên ăn mặc giản dị này bị úng nước rồi đúng không? Áo quần trang sức của cả anh ta và vợ anh ta cộng lại cũng không đáng 10 nghìn, vậy mà mở miệng là 100 nghìn, 200 nghìn, có phải anh ta tới làm loạn đúng không?
“Ha ha... cậu còn...”
“Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại trước đã”.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại hơi cũ kỹ của Trần Minh Triết đổ chuông, sau đó Trần Minh Triết lập tức lấy ra nghe.
“A lô, chị Phương à, chị cứ đến thẳng tầng hai quảng trường Đồ Đằng, bên khu bán đồ nam để đưa cho tôi, tôi đang mua chút đồ ở đây”.
Nói xong anh cúp máy ngay.
“Được rồi, anh tiếp tục đi!”
Cúp điện thoại xong, Trần Minh Triết nhìn Vương Bảo Quân ở trước mặt mình nói.
“Cậu... mẹ kiếp, cậu đang muốn khoác lác trước mặt ông đây à?”
Vương Bảo Quân vốn là người không coi ai ra gì, dù sao thì anh ta còn trẻ như vậy đã có thể tiến vào Tập đoàn Thẩm Thị. Hơn nữa ngay cả các quản lý tầm trung từng được gặp Ninh Phương - giám đốc điều hành Tập đoàn Thẩm Thị, một năm cũng chỉ nhận được 300 nghìn tiền lương, còn không có các khoản phúc lợi.
Bây giờ một thằng nhãi không hiểu chuyện lại đứng trước mặt anh ta mở miệng là 100 nghìn, 200 nghìn, rõ ràng hắn đang làm màu sống ảo chứ gì nữa?
“Khoác lác? Tại sao lại nói thế? Nếu không ra giá được, vậy thì tự động từ bỏ đi, nói thật bộ đồ này vốn chỉ 10, 20 nghìn thôi. Nếu không phải vợ tôi nói tôi mặc đẹp,
tôi sẽ không bao giờ để mắt đến nó, nhưng nếu vợ tôi thích tôi mặc bộ đồ này, vậy thì tôi phải mua bằng được, cho dù là 1 triệu hay 10 triệu, tôi cũng sẽ không chớp mắt!”
Tất cả những người có mặt tại đây đều liếc nhìn nhau.
Trương Thiến Thiến thấy vẻ mặt hơi sốt ruột của Bạch Diệp Chi, thì lập tức hiểu rõ chồng Bạch Diệp Chi đứng trước mặt mình đang khoác lác, cho nên không khỏi cười to.
“Diệp Chi, cô thật sự chọc tôi cười chết mất, chồng cô cũng là một nhân tài, chẳng lẽ cô không nhìn thấy đây là nơi nào sao? Bỏ ra 200 nghìn để mua một bộ đồ, chẳng lẽ đầu anh ta bị úng nước à? Hơn nữa anh ta lấy đâu ra 200 nghìn thế?”
Trương Thiến Thiến vừa nói vừa nhìn Trần Minh Triết khinh bỉ, sau đó đi về phía Bạch Diệp Chi.
“Bạch Diệp Chi, trước đây cô là nữ thần khiến vô số người phải ngước mắt nhìn, lúc đó trong lớp không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ đố kỵ cô. Hơn nữa cô biết không, năm đó chính tôi là người đã xé sách cô, còn con chuột trong bàn học của cô cũng do tôi bỏ đó. Ha ha, nhưng sau này cô thi xong thì đi tới thành phố khác học, tôi còn tưởng sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, thật thú vị. Cô nói xem có phải không?”
Lúc này, Bạch Diệp Chi lạnh lùng nhìn Trương Thiến Thiến ở trước mặt, không hề nói một câu, chỉ nói với Trần Minh Triết rằng: “Minh Triết, chúng ta đi thôi”.
“Đi sao? E là lúc này hai người không thể đi được nữa, lúc nãy chồng cô đã nói anh ta sẽ mua bộ đồ này với giá 200 nghìn, quả thật bộ đồ này rất tốt, nhưng làm gì tới giá 200 nghìn chứ?”
Lúc này Trương Thiến Thiến uốn éo đi tới trước mặt người đàn ông của mình như con rắn nước, sau đó khoác lên tay Vương Bảo Quân, không ngừng cọ ngực vào cánh tay Vương Bảo Quân.
“Bảo Quân, anh nói xem nếu anh ta trả được 200 nghìn thì chúng ta phải làm sao đây?”
“Ha ha ha, Thiến Thiến, em muốn chọc anh cười chết à?! Nếu cậu ta có thể bỏ ra 200 nghìn để mua bộ đồ này, anh sẽ tự tát mình hai bạt tai”.
“Không không không, sao em nỡ để anh tự tát mình chứ! Anh đánh em đi, dù gì anh cũng đánh em rồi, anh phải mua túi xách cho người ta đó, túi xách lần trước em thích đó chỉ hơn 30 nghìn thôi...”
“Ha ha ha, mua mua mua... chỉ cần Thiến Thiến thích là mua hết!”
Lúc này Vương Bảo Quân đã bị vóc dáng nóng bỏng của Trương Thiến Thiến cọ đến mức không thể nhịn được nữa, hận không thể vào nhà vệ sinh giải quyết ngay.
Trần Minh Triết không nói gì, chỉ đi thẳng tới bên chị Hoàng, rồi đưa một chiếc thẻ cho chị ta: “Chị Hoàng, chị đi quẹt thẻ đi”.
Hả?
Những người có mặt tại đây lại sửng sốt lần nữa.
Mọi người đều nhìn về phía chiếc thẻ đó, những người có mặt tại đây đều không nhận ra chiếc thẻ đó, nhưng Vương Bảo Quân lại nhận ra. Chiếc thẻ đen đó nhất thời như biến thành một quả bom hẹn giờ đang gắn trong đầu anh ta.
“Ha ha ha, đúng là cười chết tôi rồi, Bạch Diệp Chi, chồng cô thật thú vị”.
Lúc này, mặc dù trong lòng Bạch Diệp Chi cảm thấy hơi kỳ lạ về sự khoe khoang của Trần Minh Triết, nhưng cô càng hận Trương Thiến Thiến ở trước mặt hơn.
“Chị Hoàng, chị còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì, mau cầm lấy đi, tôi muốn nhìn xem tên trai bao bám váy đàn bà này còn làm màu được nữa không!”
Cô nhân viên bán hàng xinh đẹp lúc nãy lập tức cầm lấy chiếc thẻ đi thẳng về phía quầy lễ tân...
Đúng lúc này, lại có một người phụ nữ khác đang đứng trước cửa, người phụ nữ này ung dung quý phái, toát ra khí chất người phụ nữ mạnh mẽ, làm những người có mặt tại đây đều đồng loạt nhìn về phía cửa.
Lúc này Trần Minh Triết nhìn thấy Ninh Phương đã tới đây thì lập tức sải bước đi về phía Ninh Phương.
Lúc nhìn thấy Trần Minh Triết đi về phía Ninh Phương, Vương Bảo Quân đang đứng bên cạnh hoàn toàn chết lặng, bởi vì Trần Minh Triết còn chưa đi tới trước mặt Ninh Phương, Ninh Phương đã vội vàng cúi đầu chào hỏi, sau đó đưa một túi tinh xảo cho Trần Minh Triết.
Lúc này, Ninh Phương không hề liếc nhìn Vương Bảo Quân.
“Được rồi, chị đi trước đi!”
Trần Minh Triết căn dặn Ninh Phương như đang căn dặn cấp dưới của mình, Ninh Phương gật đầu rồi rời khỏi trung tâm thương mại mà không nói thêm một câu nào.
Có thể khúc nhạc dạo này không được xem là gì, nhưng tiếp sau đó, kết quả quẹt thẻ đó đã có rồi.
“200 nghìn, thật sự quẹt thành công rồi...”
Cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi cực kỳ hung hăng lúc nãy hơi lắp bắp nói...