Em Là Thế Giới Của Anh

Lùi để tiến


trước sau

“Con nói cái gì?”

Lúc Bạch Dũng Quang đang phân tích số liệu với mấy người thợ nấu rượu đến từ Dung Thành, khi nghe thấy con gái vội vàng kể chuyện xảy ra hồi sáng tại văn phòng, mặt mày ông ấy lập tức u ám, ngập tràn vẻ kinh ngạc.

“Là Minh Triết đánh thật sao?”

Bạch Dũng Quang gác hết mọi công việc lại, sau đó ông ấy nhìn Bạch Diệp Chi đang lo lắng sốt ruột bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Vâng ạ! Bố, Minh Triết làm thế cũng vì nghe thấy họ nói quá khó nghe, hơn nữa…”

Giờ phút này, Bạch Diệp Chi sợ bố mình sẽ trách móc Trần Minh Triết nên vội vàng giải thích, thế nhưng, chưa đợi cô nói dứt câu thì Bạch Dũng Quang đã rời khỏi văn phòng, vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Bây giờ Trần Minh Triết đang ở đâu?”

“Minh Triết ấy ạ, giờ anh ấy tới bệnh viện rồi. Con bảo anh ấy đến bệnh viện xem tình hình trước, coi thử tình trạng có nghiêm trọng không?”

“Ẩu tả! Lúc thế này mà con lại còn bảo Trần Minh Triết đến bệnh viện hả?”

Bạch Dũng Quang vội vàng ra khỏi công ty.

Những người này không biết Trần Minh Triết là ai, chỉ cho rằng Trần Minh Triết là một thằng ở rể bình thường, thậm chí còn là vô dụng chẳng được tích sự gì nhưng Bạch Dũng Quang sẽ không thể quên được khí thế lạnh như băng mà Trần Minh Triết đột nhiên phóng ra tối qua, ngay cả ông ấy cũng có cảm giác như mình sắp ngạt thở.

Người như vậy thì tất nhiên sẽ không để Bạch Dũng Thắng vào mắt, nhưng nơi này là công ty, Bạch Dũng Quang phải lập tức tới tìm Trần Minh Triết ngay, ông ấy muốn hỏi cậu ta là rốt cuộc muốn làm gì.

“Bố, bố…”

Bạch Diệp Chi vội vàng chạy theo.

Cùng lúc đó, ở bệnh viện.

Vương Tú Vân đang đứng trước giường bệnh, bà ta nhìn Bạch Kim Liên đang nằm trên chiếc giường bệnh trước mặt. Mặt cô ta đã hết sưng nhưng vẫn còn dấu bàn tay rất rõ nét, vết thương trên trán vẫn còn quấn băng do mới khâu lại.

“Mẹ, mẹ nhìn đi! Đây là do cái thằng bất tài kia hành xử bạo lực đó. Mẹ nói thử xem, một thằng đàn ông lại có thể mạnh tay đến vậy, Kim Liên nhà chúng con cũng đâu đắc tội gì nó chứ”.

“Mẹ, chắc chắn là con Bạch Diệp Chi! Con nhỏ đó vẫn luôn ngứa mắt Kim Liên nhà con, lúc nào cũng muốn chèn ép con bé. Giờ nó cho rằng đã nắm giữ nguồn sống của cả gia tộc nên thế đấy. Mà Kim Liên nhà con sắp sửa có hôn ước, nó cũng ghen ghét với con bé, ghen tỵ với Kim Liên nên mới ra tay độc ác đánh con bé như thế, muốn khiến con bé bị hủy dung, sau đó bị người ta ghét bỏ… Mẹ, mẹ phải làm chủ cho Kim Liên nhà con!”

Giờ phút này, Quách Thái Phượng vừa nói mà nước mắt vừa chảy đầm đìa

Sắc mặt Vương Tú Vân vô cùng khó coi, âm trầm đến mức đáng sợ.

“Thật sự là do thằng Trần Minh Triết đánh à?”

Vương Tú Vân lạnh lùng hỏi.

“Mẹ, sao mà giả được chứ! Lúc đó có biết bao nhiêu là người, hơn nữa Dũng Thắng cũng ở đó, không tin thì mẹ cứ hỏi chồng con…”

Bạch Dũng Thắng bỗng ủ ê mặt mày đi tới trước mặt Vương Tú Vân: “Mẹ, là Trần Minh Triết đánh, lúc đó con cũng không ngờ nó vừa bước tới đã ra tay luôn. Kim Liên nhà con cũng đâu có nói gì mà Bạch Diệp Chi lại muốn tát Kim Liên, con bé tránh được thì thằng tồi Trần Minh Triết cũng bước tới tát một cái. Liên Sơn phản ứng nhanh, chạy lên cản thay Kim Liên thì cũng bị thằng đó đạp thẳng ra ngoài, Kim Liên còn chưa kịp lên tiếng, con bé tội nghiệp phải hứng thêm một cái tát… Trần Minh Triết kia quả thật quá to gan, đúng là một thằng cuồng bạo lực, nó còn nói là mẹ không…”

Nói tới đây Bạch Dũng Thắng liền im bặt.

“Cậu ta còn nói cái gì? Nói…”

Vương Tú Vân nghe con trai mình kể lại tình huống lúc đó đã sớm nổi trận lôi đình rồi, hơn nữa trong lòng bà ta đã quyết định, nhất định phải xử lý Trần Minh Triết kia.

“Nó nói, nói… Mẹ chính là hổ giấy, còn nói nếu không nhờ có Diệp Chi thì bây giờ công ty cũng chẳng còn, mọi người đều phải dựa vào Diệp Chi, không có Diệp Chi thì chúng ta chẳng là gì hết!”

“Láo xược!”

Vương Tú Vân nghe thấy mấy lời này liền tức giận hét to, trên khuôn mặt toàn nếp nhăn chất đầy vẻ phẫn nộ cực hạn.

“Mẹ, mẹ hãy bớt giận, tức giận hại thân!”

Bạch Dũng Thắng vội đỡ lấy Vương Tú Vân đang hơi lảo đảo, sau đó tỏ vẻ quan tâm.

“Mẹ, mẹ nghĩ xem cái thằng vô dụng kia chỉ là một thằng ở rể, chúng ta đều biết nó là loại người thế nào, chắc chắn chuyện này là do nhà bọn họ sắp đặt sẵn, họ đang phản đối quyết định của mẹ. Nhà đó không hề hài lòng với việc mẹ cho Dũng Thắng vào công ty, hơn nữa, chắc chắn Bạch Diệp Chi đã cố ý kích thích Kim Liên nhà con ngay sau khi mẹ rời khỏi đó”.

“Mẹ, mẹ cũng biết đó, Kim Liên nhà con vốn nóng tính, cái gì cũng nói toạc hết ra. Nhưng thằng Trần Minh Triết kia lại lao tới đánh ngay, từ đó có thể thấy được nhà bọn họ đã âm mưu trước hết rồi, mục đích là không muốn chúng ta quản chuyện công ty, để họ có thể động tay động chân”.

“Mẹ à, mẹ nghĩ mà xem, tại sao công ty Rượu Thục Xuyên lớn tới vậy mà lại muốn hợp tác với Rượu Thanh Tuyền? Tuy con không hiểu nhiều về việc hợp tác giữa các công ty nhưng con cũng biết rõ ở Tân Thành còn có cả Rượu Bá Vương. Rượu Thanh Tuyền kia chỉ là một công ty rách nát do nhà anh cả phá bung bét thôi, việc gì mà người ta muốn hợp tác chứ, dựa vào đâu lại còn chỉ đích danh Diệp Chi đi bàn hợp đồng? Lại còn để con nhỏ đó phụ trách tất cả các hạng mục. Không biết Diệp Chi nhà đó đã ăn bao nhiêu tiền hoa hồng đâu?”

Quách Thái Phượng bắt đầu nói tới đủ loại điều không đúng, tuy đều là suy đoán nhưng bà ta lại nói như thật.

Tất nhiên những lời kiểu này không thể để Bạch Dũng Thắng nói được, thế nên Quách Thái Phượng liền giành nói trước, mục đích chính là để Vương Tú Vân hiểu rõ trong lòng rằng nhất định phải đuổi cả nhà Bạch Diệp Chi cuốn gói khỏi công ty. Công ty phải do Bạch Dũng Thắng quản lý thì mới coi như thực sự thuộc về tập đoàn, nếu không sớm muộn cũng sẽ có ngày thành làm không công cho người khác.

Vương Tú Vân đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt âm trầm.

Tuy bà ta thấy những lời Quách Thái Phượng nói chẳng ra sao, nhưng thật ra ngay mới
đầu bà ta đã rất nghi ngờ rồi.

Nhưng nơi đây cũng chẳng phải nơi giải quyết những chuyện kiểu vậy.

Vương Tú Vân đi tới trước mặt Bạch Kim Liên, giơ tay lên khẽ vén lọn tóc xòa trên trán cô ta, sau đó hỏi bằng giọng hiền từ: “Kim Liên, đau không cháu?”

Nước mắt của Bạch Kim Liên lập tức tuôn trào ra, cô ta nhìn bà nội, gật đầu, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không thốt lên lời.

Nhìn Bạch Kim Liên đang nằm trên giường, trong lòng Vương Tú Vân càng cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì chưa biết chừng mọi chuyện sẽ loạn hết lên.

Trước kia bà ta đã biết nhà con trai cả đều là lòng lang dạ thú, tuy bề ngoài Bạch Diệp Chi tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng qua chuyện này, bà ta đã nhận ra là con bé này đứng cùng phe với Bạch Dũng Quang, không hề thật lòng trung thành với công ty của gia tộc, chưa biết chừng lần này công ty của gia tộc gặp khủng hoảng kinh tế nặng nề, lâm vào tình cảnh gian nan mọi bề là do có sự nhúng tay của phó tổng giám đốc Lục – người phụ trách công ty Rượu Thục Xuyên.

Dù sao, có những lúc, một người đàn ông có thể làm tất cả vì người phụ nữ.

“Bà nội… Cháu thật sự không biết mình đã đắc tội với chị Diệp Chi bao giờ, mà chị ấy lại sai người đánh cháu như vậy, lại còn đánh trước mặt của biết bao nhiêu người trong gia tộc, sau này cháu còn mặt mũi gì để gặp người khác nữa đây!”

Nói rồi Bạch Kim Liên lại rơi nước mắt, khi giọt nước lăn trên gò má sưng đỏ lập tức khiến cô ta cảm thấy đau đến độ muốn nhe răng trợn mắt.

“Không sao đâu, cháu yên tâm, bà sẽ làm tất thảy mọi thứ để mặt cháu không bị lưu lại sẹo. Đợi Kim Liên của chúng ta khỏi rồi, cháu vẫn vô cùng xinh đẹp!”

Giờ phút này, Vương Tú Vân nhìn cô cháu gái mà mình yêu thương nhất liền cảm thấy đau lòng, khóe mắt cũng đỏ ửng.

“Mẹ, nhưng mà hai ngày tới, cậu cả nhà họ Tiết sẽ đến Tân Thành, Kim Liên đang như thế này thì biết gặp người ta kiểu gì…”

Quách Thái Phượng đứng bên cạnh, giơ tay lau nước mắt.

“Trước tiên cứ tạm để đó! Bây giờ thương tích của Kim Liên và Liên Sơn vẫn quan trọng hơn cả!”

“Ài, chắc hẳn Tiết Long Đào cũng sẽ hiểu cho chúng ta thôi, dù sao đây cũng là hôn ước mà ông nội cậu ta đề nghị trước, nhưng lâu lắm rồi mẹ chưa gặp đám con cháu nhà kia!”

Dường như là đang bùi ngùi, lại tựa như đang hoài niệm điều gì.

“Mẹ đi thăm Liên Sơn một lát…”

Dứt lời, bà ta liền đi đến một phòng bệnh khác.

Nửa tiếng sau, Vương Tú Vân ngồi trong một chiếc xe van, bên cạnh bà ta là Bạch Dũng Thắng với gương mặt trông không hề ổn chút nào.

“Dũng Thắng, con hãy kể lại rõ ràng rành mạch chuyện sáng nay cho mẹ nghe, đừng có thêm mắm dặm muối, bà già này cũng biết được đại khái rồi!”

Bạch Dũng Thắng gật đầu, sau đó kể lại rõ ràng xung đột hồi sáng.

Sau khi nói xong, Bạch Dũng Thắng lại bổ sung một câu.

“Mẹ, Thanh Tuyền bây giờ gần như chính là công ty của một mình Bạch Diệp Chi, thậm chí ngay cả bảo vệ của công ty cũng chỉ nghe theo mỗi lời của con bé đó. Nếu không phải sáng nay con kịp thời im miệng thì chưa biết chừng bảo vệ còn đánh luôn cả con rồi ấy chứ! Đúng là quá mất mặt…”

“Hơn nữa mẹ à, con sợ con không thể giữ cái chức vị phó tổng giám đốc này được, con cũng biết về tình hình của tập đoàn, qua chuyện này con và Diệp Chi đã đứng ở hai phía đối lập, thêm nữa Trần Minh Triết còn rêu rao khắp công ty rằng Bạch Diệp Chi là người phụ trách chính, mấy bảo vệ kia cũng là do cậu ta sắp xếp. Nếu như con vẫn giữ khư khư cái chức phó tổng giám đốc của Rượu Thành Tuyền, chưa biết chừng sau này sẽ còn xảy ra chuyện gì khác nữa, cứ đà này thì sẽ làm rạn nứt mối quan hệ hợp tác giữa Rượu Thanh Tuyền và công ty Rượu Thục Xuyên, lỡ như Rượu Thục Xuyên rút vốn thì chúng ta thật sự không chống đỡ nổi!”

Không thể không nói Bạch Dũng Thắng dùng vô cùng thuần thục chiêu thức này, cố ý tỏ ra yếu thế, lấy lùi để tiến.

Tất nhiên Bạch Dũng Thắng hoàn toàn hiểu rõ tính cách của mẹ mình.

“Hừ! Không có tiền đồ, mới thế mà đã nhượng bộ, chẳng lẽ Kim Liên và Liên Sơn phải chịu đánh oan như thế à?”

Vương Tú Vân lạnh lùng nhìn đứa con trai mang vẻ mặt chán chường trước mắt, trong lòng vừa hận vừa thương.

Chuyện xảy ra hồi sáng quả thật nằm ngoài dự liệu của bà ta.

Nhưng bà ta hiểu rất rõ Trần Minh Triết là loại người thế nào, đó chỉ là một thằng ở rể ăn bám cuộc sống thoải mái được mỗi cái mã ngoài, nói trắng ra thì chính là một thằng vô dụng, thế mà dám đánh người ở công ty, lại còn ngay trước mặt bao nhiêu người thế kia, nếu như nói không có ai sai sử thằng nhóc đó thì bà ta cũng không hề tin.

Nhưng nếu đúng là vậy thật thì Bạch Diệp Chi kia quá âm hiểm rồi.

“Mẹ à, con cũng muốn xả giận cho Kim Liên với Liên Sơn lắm chứ, nhưng mà… Ài, bây giờ chúng ta đang yếu thế hơn, không thể xúc động được… Con tin là mẹ còn hiểu rõ tình hình của tập đoàn hơn con, nếu bây giờ Rượu Thục Xuyên rút vốn đầu tư thì chúng ta gần như đứng bên bờ vực phá sản, đây cũng đâu phải trò đùa!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện