Căn phòng yên tĩnh, Trần Thuật dứt lời, mọi người ngây ra một lúc. Sau đó mấy cậu con trai xôn xao bàn tán, lải nhải nói:
"Như thế không tính, ai không thích tiên nữ cơ chứ, là người thì ai cũng thích tiên nữ."
"Hí hí hí tôi cũng thích."
"Gian quá Trần Thuật, không thành thật."
Hạ Tâm Vũ đứng trước mặt Trần Thuật thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nắm chặt tay. Vui là vì không phải nghe tên cô gái nào đó thốt ra từ miệng cậu. Buồn là vì như thế nào mới được coi là tiên nữ đây? Bề ngoài sao, cô ta còn chưa đủ xinh đẹp ư?
Trần Thuật không hề lên tiếng trước những lời trêu chọc xung quanh, chỉ cụp mắt nghịch điện thoại, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Chỉ mình An Tĩnh nghe câu trả lời xong mà như ngồi trên đống lửa, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của mình, tay nắm chặt ly nước ép hoa quả.
Giọng nói của An Nguyệt vang bên tai nhưng cô nghe không rõ. Tim đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch. Chỉ có một ý nghĩ, cậu ta có ý gì nhỉ. Chắc là đang nói đùa.
Tin nhắn kia vẫn còn trong điện thoại, cô chưa xóa đi. Cô không dám ngẩng đầu nhìn cậu, càng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Cậu thật sự... dám nói trước mặt mọi người.
Tiếng ồn ào đinh tai nhức óc xung quanh dần dần bao trùm lấy cô.
An Nguyệt ghét lại phía cô, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: "Sao thế? Nóng lắm à, mặt em đỏ bừng kìa."
An Tĩnh "á" một tiếng, bất giác đưa tay lên sờ mặt, "Đỏ lắm à?"
An Nguyệt gật đầu, đưa tay sờ trán cô: "Còn hơi nóng này."
An Tĩnh thở dài một tiếng, quạt quạt tay, khẽ nói: "Chắc là ở đây nóng quá, em ra ngoài hóng gió."
Cô nghĩ đến điều gì đó rồi lại nói với An Nguyệt: "Đúng rồi chị ơi, tiện em đi xem có gì mua làm quà cho Tống Tư."
An Nguyệt "ờ" một tiếng, "Có cần chị đi cùng em không?"
An Tĩnh lắc đầu, cô đeo cặp, nói: "Em sẽ về nhanh thôi."
An Nguyệt gật đầu, nhường đường cho cô.
Khoảnh khắc An Tĩnh đi ra khỏi phòng karaoke, Trần Thuật cũng để ý. Cậu nhướng mày, cất điện thoại đi, đứng dậy nói với Lục Cách bên cạnh một tiếng. Lục Cách hiểu ý, gật đầu.
Ra khỏi phòng karaoke, An Tĩnh mới cảm thấy khá hơn một chút. Gió đêm thổi khe khẽ, xua tan hơi nóng trên mặt cô. Cô đưa tay lên quạt quạt, hít một hơi thật sâu, xua đi những ý nghĩ lộn xộn trong lòng.
Trên đường, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu. Các loại biển hiệu cửa hàng sáng rực muôn màu rực rỡ, lấp lánh, các sạp đồ ăn vặt, cửa hàng nhỏ tập trung trên một con đường.
Xung quanh người càng lúc càng đông, chen chúc nhau, các cặp tình nhân nắm tay nhau.
Cô nhìn quanh, chọn một hướng rồi đi về phía đó. Trong lòng đang suy nghĩ không biết nên mua quà gì cho Tống Tư, cô không mang nhiều tiền nên không mua được thứ đắt tiền, hay là mua ít đồ dùng học tập vậy.
Cô nhíu mày, không có ai bên cạnh để bàn bạc, cảm thấy hơi đau đầu.
Lúc ấy, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên âm báo tin nhắn. Cô lấy điện thoại ra xem.
"Đi đâu vậy?"
Là tin nhắn của Trần Thuật. Cô mím mím môi, không biết trả lời ra sao.
Trong lòng đã rối sẵn, thấy phiền vì bị cậu đặt cái tên "sến sẩm" Tiểu Tiên Nữ, và còn phiền hơn vì cậu nói thích Tiểu Tiên Nữ trước mặt bao nhiêu người.
Lúc nào cũng đem cô ra đùa. Cô không nhắn lại, cất điện thoại đi, đi tiếp.
Điện thoại có thêm tin nhắn. Cô bực tức mở ra xem.
"Lại không để ý đến mình nữa rồi?"
Không phải không để ý đến cậu, chỉ là, chỉ là tạm thời không biết phải đối mặt với cậu như thế nào. Cô do dự một lúc, khẽ ấn điện thoại, nhắn lại.
"Đâu có."
Tin nhắn vừa chuyển đi không lâu thì cậu đã nhắn lại ngay, tốc độ nhanh chóng mặt, cứ như thể chuyên tâm đứng chờ vậy.
"Cái gì mà đâu có? Mình nhìn thấy cậu bỏ qua tin nhắn của mình rồi."
An Tĩnh dừng bước, lông mày nhíu lại, không phải chứ. Cái người này. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh. Không có ai. Cô lại quay người nhìn ra phía sau. Mới liếc mắt đã sững người.
Trần Thuật đứng ngay phía sau, cách cô hai mét. Cậu ta rất cao, thư thái đứng giữa đám đông, trông vô cùng nổi bật. Một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, cậu nghiêng đầu mỉm cười với cô, lặng lẽ ngắm nhìn cô.
An Tĩnh sững người, nhìn chằm chằm vào cậu.
Tràn Thuật nhướng mày, cất điện thoại đi, chậm rãi đi về phía cô. Dường như chỉ trong thoáng chốc, cậu đã đứng trước mặt cô. Trần Thuật nghiêng đầu, nhìn cô: "Đơ rồi à?"
An Tĩnh mơ màng, ngẩn người nói: "Sao cậu lại ra đây?"
"Cậu không ở đó, một mình mình ở lại cũng thấy chán." Cậu nhún vai chẳng hề bận tâm.
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, khoác vai cô đi lên phía trước: "Vừa đi vừa nói đi, ở đây đông người quá."
An Tĩnh đành ngẩn người để cậu dưa đi.
Cô khẽ nói: "Mình ra ngoài cho thoáng à, cũng định xem có thể mua gì cho Tống Tư không."
Trần Thuật "ờ" một tiếng, không phản ứng gì. Cậu chợt nhe răng cười và nói rất nhanh: "Ra ngoài cho thoáng thì được, nhưng không được mua quà."
"Vì sao?" Cô hỏi lại.
"Không được là không được." Trần Thuật mắt nhìn phía trước, hừ một tiếng. Giọng điệu rất kiên định, không hề có ý thương lượng.
An Tĩnh không biết phải nói sao.
Dòng người đông đúc, hai người đi sát cạnh nhau. Cánh tay đặt cạnh nhau, chốc chốc lại chạm vào nhau. An Tĩnh cố giữ khoảng cách.
Cứ như thế, hai người vừa nói chuyện, vừa đi đến khu bán đồ ăn vặt, mùi hương hấp dẫn lan tỏa trong không khí.
Xung quanh hỗn loạn, đủ các loại sạp hàng, bàn ghế.
Đột nhiên, đám đông trở nên ồn ào, náo loạn. Có người hét lên, mau chạy đi, mau chạy đi, quản lý khu vực đến rồi.
An Tĩnh vẫn chưa kịp hiểu ra có chuyện gì, sao tự nhiên lại chạy?
Trong phút chốc, không biết vì lý gì mà những người xung quanh bắt đầu bỏ chạy.
Cứ như sợ bị lây bệnh truyền nhiễm vậy, ngay cả người đi bộ bên đường cũng bắt đầu chạy.
Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, cô nhìn thấy chủ của mấy sạp hàng đồ ăn vặt thoăn thoắt thu dọn hàng hóa một cách thành thạo, rồi đạp xe bỏ chạy, cứ như thể đã được diễn tập cả năm, cả ngàn lần vậy.
Có một vài chủ quán còn mặc kệ bàn ghế nhựa, mắm muối, dầu ăn, tương ớt bên đường, chẳng kịp thu tiền, vội vàng lao đi như chạy giặc.
Đột nhiên có người chạy vội quá va vào vai An Tĩnh, lực va rất mạnh, người đó không bận tâm, lao thẳng về phía trước.
Cô không đứng vững bổ nhào về phía trước.
"Chết tiệt." Cô chỉ nghe thấy Trần Thuật bực tức văng tục.
Sau đó cậu nắm chặt cổ tay cô, kéo cô quay người lại, siết chặt lấy eo cô, sau đó An Tĩnh thấy mình nằm gọn trong vòng tay của cậu.
Trần Thuật một tay che đầu cô, một tay ôm chặt cô trong lòng, cẩn thận đưa cô sang bên cạnh.
An Tĩnh ngửi thấy một mùi hương sạch sẽ thơm mát. Cô biết, đó là mùi hương của Trần Thuật.
Xung quanh lộn xộn tan tác, vô số âm thanh đan xen với nhau. Sau một phút ngắn ngủi, mọi thứ dần trở lại yên tĩnh. Đường phố như vừa trải qua một trận cuồng phong, rác rưởi khắp nơi.
Một số khách hàng tròn mắt, vẫn cầm đũa ngồi trên ghế ăn ngon lành, ngẩng đầu đã thấy chủ quán chạy mất rồi. Người đứng xem thì vẫn đứng xem. Quản lý khu vực bắt được mấy người hốt hoảng không chạy kịp.
Trần Thuật vỗ lưng cô, khẽ an ủi: "Không sao rồi."
Hàng mi của An Tĩnh khẽ run run, cô từ từ mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là cái cổ trắng trẻo của Trần Thuật. Do quá sợ hãi cô túm chặt vạt áo cậu, áo đồng phục bị cô kéo xuống, thấp thoáng lộ ra xương quai xanh của cậu.
Lần