Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày.
Ngày thứ hai diễn ra giải của của nam và chung kết cuộc thi chạy ba nghìn mét hấp dẫn nhất.
Điền kinh luôn là môn thể thao hấp dẫn bậc nhất, cạnh tranh quyết liệt, khí thế sôi sục, lớp nào cũng cử át chủ bài của mình ra, vì thế số người đến xem còn đông hơn cả ngày hôm trước.
Nữ sinh các lớp không chịu thua kém, tập hợp thành đội cổ vũ, đội nào cũng hô vang khẩu hiệu lớp mình. Nam sinh công khai đọ sức trên sân đấu, nữ sinh âm thầm đọ sức trên khán đài.
Tất cả giáo viên cũng hết lòng cổ vũ cho học sinh lớp mình.
Cô chủ nhiệm Lý Thục Quyên đứng trước mặt Trần Thuật, dặn dò: "Nhớ là thân thiện là nhất, thi đấu là nhì, thành tích không quan trọng, chỉ cần không bị thương và gắng hết sức mình là được."
Trần Thuật đứng bên cạnh, mắt nhìn sang chỗ khác.
Không biết có nghe thấy không, cậu chợt nghiêng đầu trêu cô giáo, vẻ rất tự tin: "Em không tham gia thì thôi, đã tham gia thì giải nhất phải thuộc về em."
Cô chủ nhiệm cũng hết cách với cậu.
"Nói linh tinh cái gì vậy, cái gì mà giải nhất. Cuộc thi chạy ba nghìn mét nam là tâm điểm của ngày thi đấu hôm nay, còn rất nhiều bạn chuyên thể thao tham gia, em làm sao mà đọ lại được, cả bạn đoạt giải nhất năm ngoái cũng có mặt."
Mấy người đám Tống Tư đứng bên cạnh nghe lỏm đồng thanh "wow" một tiếng rất không biết điều.
Trần Thuật cụp mắt, mũi chân gi gi xuống đất, tự nhiên nhếch miệng, thản nhiên nói: "Vì năm ngoái em không tham gia."
Cô chủ nhiệm không bận tâm tới chuyện đó, vỗ vai cậu, tiếp tục cổ vũ tinh thần những bạn khác.
Chỉ có mấy người bên cạnh bàn tán sôi nổi.
"Khoác lác quá đấy."
"Đến lúc đó mất mặt thì rõ thảm hại."
"Thuật Thuật của chúng ta tự tin như vậy sao?"
Trần Thuật vòng tay qua cổ Tống Tư, nheo mắt, giọng trầm trầm: "Gọi lung tung gì đấy?"
Tống Tư ho khan vài tiếng, "Không không không, tôi không gọi nữa, tôi gọi ông là Trần Thuật nhé, đến lúc ấy tôi ở dưới hô, Trần Trần cố lên! Trần Trần giỏi nhất! Trần Trần chúng tôi yêu cậu!" Tống Tư ré lên, giả giọng nữ.
Chưa đợi Trần Thuật giơ chân đạp, cậu ta đã chuồn trước.
Châu Tề vỗ vai cậu.
"Cố lên, anh em đợi ông ở đích nhé."
Trần Thuật "ừ" một tiếng.
Cậu nhìn quanh, có chút lơ đãng nhíu mày lại. Nghĩ một lúc, cậu rút điện thoại trong túi, gọi một cuộc.
Thời gian chờ đợi khiến người ta sốt ruột. Đối phương không nghe máy. Trần Thuật nhếch miệng, cúp máy.
Đột nhiên cậu nheo mắt nhìn một cặp nam nữ ở góc xa, chàng trai cao lớn áp sát cô gái vào góc, nhìn từ sau lưng, không biết đang làm gì.
Cậu đi tới, uể oải lên tiếng, "Này."
Đôi nam nữ trước mặt quay đầu nhìn cậu.
Sắc mặt An Nguyệt càng khó chịu hơn: "Cái gì?"
Lục Cách nháy mắt khoác vai cậu, "Tôi nói này A Thuật, hiếm khi có cơ hội tốt như vậy, ông lại tới làm gì, đừng có làm phiền bọn tôi."
An Nguyệt cau mày, "Làm phiền cái gì? Lục Cách cậu lại nói lung tung?"
Lục Cách hứ một tiếng.
Trần Thuật không bận tâm tới bọn họ, chỉ thong thả hỏi: "An Tĩnh đi đâu rồi?"
An Nguyệt nghe vậy bèn đưa mắt nhìn quanh: "Không biết, lúc trước hình như thấy có đi lên lớp rồi, vẫn chưa xuống sao?"
Trần Thuật nhướng mày, vẫy vẫy tay, "Biết rồi, không làm phiền hai người nữa."
An Nguyệt thấy kỳ lạ, khoanh tay trước ngực: "Trần Thuật, cậu tìm An Tĩnh làm gì?"
Trần Thuật không trả lời, quay người bỏ đi.
Lục Cách lại mỉm cười cợt nhả, "Này, là anh tìm em trước, cục cưng à nhìn anh đi mà."
An guyệt lạnh lùng, "Cục cưng cái gì! Lục Cách, cậu lại nói lung tung cái gì vậy?"
"Ồ ồ, vậy gọi Nữ vương đại nhân có được không, xin Nữ vương đại nhân cứ trừng phạt thật mạnh tay."
"Chết đi! Rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi? Hôm nay đại hội thể thao, tôi rất bận!"
Giọng nói đầy ám chỉ và cợt nhã của Lục Cách lại vang lên: "Anh muốn nói gì em không biết sao?"
Trần Thuật đã đi xa, giọng nói phía sau nhỏ dần.
Cậu nghiêng đầu, bật cười.
An Tĩnh để quên bài tập.
Cô đã tìm đi tìm lại ở nhà nhưng không thấy nên hơi lo lắng.
Cô suy nghĩ một lúc, ngày hội thể thao thứ hai, cô tới hỏi lớp phó lao động lấy chìa khóa phòng học, xem có phải là bỏ quên ở lớp không?
Từ xa đã có thể nghe thấy những tiếng ồn ào trên sân vận động, tiếng loa phát thanh thông báo tình hình môn điền kinh, cùng tiếng hò reo cổ vũ của các bạn.
Trong lớp không có người, rất yên tĩnh.
Cô cúi đầu lục tìm trong ngăn bàn của mình, quả nhiên tìm thấy phiếu bài tập lẫn trong mấy quyển sách.
An Tĩnh cảm thấy nhẹ nhõm. Cô thở phào một tiếng, gấp phiếu bài tập lại, cầm chìa khóa trên bàn, chuẩn bị rời khỏi lớp.
Khoảnh khắc quay đầu, cô thấy có người đứng ở cửa sau. Dáng người cao lớn, quần áo đen tuyền, đứng ngược sáng nên không nhìn rõ khuôn mặt.
An Tĩnh giật mình, một lúc sau mới trông rõ người đó.
"Sao cậu bước đi chẳng phát ra tiếng động gì vậy?"
Trần Thuật ung dung dựa vào cửa, chẳng biết đã ở đó nhìn cô bao lâu. Cậu nhún vai, nói ngắn gọn: "Do cậu quá chăm chú thôi."
An Tĩnh nhớ lại những chuyện xảy ra ở phòng y tế hôm qua, cô siết chặt phiếu bài tập trong tay, bất giác lùi lại, khẽ hỏi: "Sao cậu lại lên lớp, chẳng phải sắp thi đấu sao?"
Trần Thuật gật đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: "Ừ, mình đến tìm cậu."
"Tìm mình?"
"Ừ." Trần Thuật đáp, cậu thản nhiên đứng thẳng người, quay đầu từ từ đóng cửa lại.
An Tĩnh càng lúc càng bất an, cô vội mở miệng: "Sao cậu lại đóng cửa?"
Trần Thuật từ từ đi tới trước mặt cô, nói rất ngắn gọn: "Có chuyện hỏi cậu."
An Tĩnh cố tránh ánh mắt như thiêu đốt của cậu, hỏi: "Chuyện gì?"
Trần Thuật nhìn cô một lúc, nói: "Vì sao hôm qua cậu không trả lời tin nhắn của mình?"
An Tĩnh không trả lời, cô nắm chặt phiếu bào tập trong tay.
Ánh mắt Trần Thuật liếc xuống, cô sắp siết tay mình đến trắng nhợt rồi, một lúc sau, cậu thấp giọng nói: "Cậu nhận lời làm bạn gái mình rồi chứ?"
Cậu vừa nói, thân hình cao lớn từ từ áp sát lại, gần tới mức có thể thấy rõ hàng mi rậm đang run lên của cô tạo thành bóng râm dưới mắt.
An Tĩnh mím môi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu.
Trần Thuật nhướng mày.
An Tĩnh bặm môi, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ: "Chúng ta có thể chờ đến lúc tốt nghiệp cấp ba được không..."
Trần Thuật ung dung nhìn cô, đợi cô nói tiếp.
Cô dừng lại một chút, tiếp tục một cách đầy khó nhọc.
"Nếu lúc ấy cậu còn thích mình, chúng ta sẽ ở bên nhau."
Khuôn mặt Trần thuật lạnh tanh, nghe xong cậu không nghĩ ngợi gì mà lập tức từ chối: "Không được."
An Tĩnh ngây người một lúc, không hiểu ý của câu "không được" của cậu là tốt nghiệp rồi không còn thích cô nữa? Hay là...
Cô cụp mắt, khẽ nói: "Vậy thì thôi."
Khóe miệng Trần Thuật nhếch lên thành đường cong rất nhỏ: "Cái gì mà thì thôi? Cậu nghĩ mình có ý gì, mình muốn cậu làm bạn gái của mình ngay bây giờ. Ngày nào cậu cũng ở trước mắt mình, còn muốn giày vò mình đến tận lúc tốt nghiệp sao?"
Cậu nói rất rõ ràng, từng câu từng chữ.
Giọng nói trầm thấp rất có sức hút, mang theo vẻ khàn khàn của chàng trai mới lớn.
An Tĩnh trợn tròn mắt, "Giày vò gì cơ?"
Vẫn chưa nói hết câu đã bị cậu cướp lười.
Trần Thuật nheo mắt, "Không phải là giày vò, là dụ dỗ, cậu ngày ngày ở trước mặt mình, cậu nói xem mình có nhịn được không?"
"Chỗ ngồi đâu phải do mình sắp xếp."
An Tĩnh khẽ lẩm bẩm rồi kiếm cớ khác, "Nếu yêu sớm thì học hành sẽ sa sút."
Trần Thuật vẫn phụng phịu.
"Mình sẽ không sa sút, mình phụ đạo cho cậu là được, cậu biết thành tích của mình mà."
An Tĩnh bị chặn họng, không nói được lời nào nữa.
Trần Thuật thấy cô không phản bác được nữa, nhếch miệng cười: "Hôm qua cậu đã chủ động hôn mình, cậu cũng thích