Mùa đông lạnh giá đã đến, thành phố A mãi không có tuyết rơi.
Nhưng nhiệt độ rất thấp, cái lạnh vẫn kéo đến dồn dập buốt thấu vào tận trong xương.
Sau khi thi học kỳ xong, tới kỳ nghỉ đông, có người vui có người buồn.
An tĩnh vừa vui vừa buồn. Vui là vì không biết có phải vì có bạn trai học giỏi hay không mà thành tích thi của cô tiến bộ hơn lần thi tháng trước rất nhiều.
Cô nhớ lại một hồi, thời gian Trần Thuật và cô ở bên nhau rất ít.
Cơ bản chỉ có buổi tối gọi điện thoại cho nhau mới có thể nói chuyện một lúc, có điều lúc ấy cô đều lôi bài tập ra hỏi bài cậu. Tuy Trần Thuật rất bất mãn, nhưng cũng chỉ thờ dài, kiên nhẫn tỉ mỉ giảng giải cách làm cho cô.
Cô buồn là vì học kỳ sau phân lớp tự nhiên xã hội, cô có chút do dự.
Trong lòng cô thiên về lớp tự nhiên hơn, nhưng vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Có điều Lục Mỹ Hoa thì lại nói chắc như đinh đóng cột, yêu cầu hai chị em đều học tự nhiên, hoàn toàn không cho họ quyết định.
Vì chuyện đó mà An Tĩnh có chút buồn bực.
Điều khiến cô không thoải mái thực ra không phải là chọn lớp tự nhiên, trong lòng cô cũng thiên về lớp tự nhiên hơn.
Mà là thái độ của Lục Mỹ Hoa, không thèm hỏi ý kiến của cô mà ép buộc cô lựa chọn, khiến cô có chút ngột ngạt và khó chịu.
Có điều sau đó cô nghĩ lại.
An Nguyệt nhất định sẽ ở lại lớp tự nhiên, mấy người đám Trần Thuật có lẽ cũng vậy, thực ra phần lớn mọi người trong lớp đều chọn khối tự nhiên, chỉ có số ít người chọn khối xã hội.
Được học cùng lớp với các bạn khiến cô được an ủi ít nhiều.
.
Trong kì nghỉ đông.
An Tĩnh ở trong phòng, trong phòng có điều hòa, cô mặc áo ngủ bông, tay chống cằm, chán ngán làm bài tập, cạnh bàn đặt cốc nước và một vài cuốn vở vẽ phác họa được xếp rất ngay ngắn.
Một lúc sau, làm bài mệt quá, cô lại ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Thỉnh thoảng nhắn tin với Trần Thuật. Hai người nhắn qua nhắn lại, nói mình đang làm gì, cho dù không gặp nhau cũng có thể biết được tình hình gần đây.
Bây giờ hai người nhắn tin từ sáng đến tối, kỳ nghỉ không thể gặp nhau, gọi điện thoại cũng không tiện. Đối với đôi tình nhân nhỏ đang trong giai đoạn yêu nhau say đắm mà nói cũng chỉ có thể dùng cách này để giải tỏa nỗi nhớ nhung.
Sau khi nói chuyện một lúc về tình hình chia lớp, Trần Thuật chuyển chủ đề nói chuyện.
"Hôm nay ra ngoài không?"
"Đi đâu cơ?"
"Đưa em đi xem phim."
An Tĩnh cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, cô dụi mắt, không muốn đi lắm, liền nhắn lại.
"Không muốn, lạnh lắm."
Bên ngoài thực sự rất lạnh. Chỉ cần nghĩ tới việc phải rời xa căn phòng ấm áp là người cô liền run lên. Cô rất sợ lạnh, đến mùa đông là tay chân đều lạnh cóng, thời tiết này mà ra ngoài, hơn nữa bên ngoài gió to như vậy, cô cảm thấy có chút khó xử.
Chi bằng ở trong căn phòng ấm áp của mình làm bài tập, vẽ tranh, hoặc nhắn tin nói chuyện với cậu, cô cảm thấy cũng rất tuyệt, có cảm giác rất yên bình.
Sau khi nhắn tin trả lời xong, cô đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục làm bài tập một lúc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, cứ cảm thấy có chút bất an, nhột nhạt trong lòng.
Mãi cậu không nhắn lại.
An Tĩnh không kìm được nhắn một dấu hỏi chấm.
Một lúc sau cậu mới nhắn lại.
"Em thật sự rất khó hẹn."
Một tin nhắn rất ngắn gọn.
An Tĩnh không hiểu sao lại nhận ra được sự ấm ức giận dỗi, lại có chút không biết phải làm thế nào trong câu nói đó. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, Trần Thuật cau mày, đôi môi mím chặt, dáng vẻ giận dỗi, tóc mái cũng rũ cả xuống.
Cô thấy hơi buồn cười, bất giác thấy mềm lòng.
Thực ra nghĩ lại từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ đến bây giờ, cũng sắp đến Tết âm rồi mà bọn họ chưa gặp nhau lần nào. Cùng lắm cũng chỉ là nằm trong phòng gọi video mà thôi.
Cô hắng giọng, nhắn lại cho cậu:
"Vậy anh chọn địa điểm đi, buổi chiều em sẽ lén ra ngoài."
.
Trần Thuật vốn đang buồn chán nằm trên giường, tay gác lên mắt, bạn gái từ chối lời mời của cậu, chàng thiếu niên buồn phiền cảm thấy bực tức trong lòng.
Điện thoại rung lên, cậu uể oải liếc nhìn tin nhắn.
Đột nhiên hai mắt sáng lên, cậu bật dậy, khóe miệng không kìm được nhoẻn lên.
Bên ngoài cửa có người gọi cậu: "Trần Trần, ra ăn trưa đi con."
Trần Thuật ném điện thoại xuống giường, thay bộ quần áo, nói vọng ra ngoài: "Con không ăn đâu."
Cậu ngừng lại giây lát rồi lại nói: "Con phải ra ngoài hẹn hò."
Ngữ khí vừa đắc ý vừa tự hào.
Tống Triều Anh ở ngoài cửa vẫn giữ tư thế gõ cửa, khuôn mặt sững sờ. Bà nghi ngờ liệu có phải mình nghe nhầm hay không, người vừa cười vừa nói sẽ ra ngoài hẹn hò là Trần Trần nhà bà ư.
.
Quảng trường Thất Viên.
Hiện tại không khí rất khó xử, An Tĩnh lúng túng nhìn quanh, chỉ muốn cắm đầu xuống đất, đào một cái lỗ chui xuống cho xong.
Cô siết chặt tay đầy bối rối.
Đứng đối diện với Trần Thuật là An Tĩnh, vốn dĩ tất cả đều rất hoàn hảo.
Nhưng vẻ mặt của cậu lúc này lại đông cứng, thậm chí cơ mặt khẽ giật giật, hoàn toàn không còn cảm giác tim đập loạn nhịp như lúc nhận được tin nhắn trước đó.
Bởi vì.
Có một cái bóng đèn.
Một cái bóng đèn rất lớn.
Đứng bên cạnh An Tĩnh là An Nguyệt, cô ấy nghiêng đầu nhìn Trần Thuật: "Cậu cũng đến đây sao? Trùng hợp nhỉ, bọn mình đến xem phim, cậu đến làm gì?"
Trần Thuật mất một lúc làm quen với cảnh tượng này, cậu vờ ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, tay đút túi áo, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Mình cũng đến xem phim."
An Nguyệt lấy làm lạ hỏi: "Xem một mình?"
Trần Thuật giả vờ rất giỏi, khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào, cậu cau mày, chầm chậm ngước mắt, hỏi ngược lại: "Không được sao?"
An Nguyệt liếc nhìn cậu như nhìn kẻ điên vậy.
Trần Thuật trông có vẻ không giống kiểu người đi xem phim một mình, bình thường chỉ cần cậu ta vẫy tay, thích gọi ai mà chẳng được, huống hồ cậu ta với đám anh em kia không phải luôn như hình với bóng hay sao.
Vì sao hôm này lại chỉ có một mình? Thật khó hiểu.
Trần Thuật che miệng ho một tiếng, mắt nhìn xuống đất, khuôn mặt không một chút gợn sóng. Cậu thờ ơ nói: "Đi thôi."
Nói xong cậu một mình đi lên phía trước.
An Nguyệt ngây người một lúc, nhìn An Tĩnh với vẻ không thể tin nổi, chỉ tay về phía người đi đằng trước, nói với vẻ nghi ngờ: "Cậu ta muốn xem phim cùng với chúng ta sao?"
An Tĩnh ấp a ấp úng, mỉm cười dịu dàng: "Chắc, chắc là vậy."
Cộ vội vàng kéo tay An Nguyệt đuổi theo.
Đến rạp chiếu phim,