Không khí Tết càng lúc càng náo nhiệt.
Nhà nhà đều treo câu đối đỏ. Trong khi đó những cuộc điện thoại giữa cô và Trần Thuật ít hẳn đi, chỉ có thể tranh thủ thời gian rảnh rỗi nhắn tin cho nhau.
Tối giao thừa, trên ti vi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Cả nhà họ vừa ăn cơm tất niên vừa xem chương trình chào xuân, cười đùa buôn chuyện, chê bai chương trình dở tệ, không khí vô cùng vui vẻ.
Điện thoại cạnh bàn rung lên. Cô vốn tưởng đó là tin nhắn, nhưng nào ngờ là cuộc gọi đến.
Của Trần Thuật.
An Tĩnh ấn nút từ chối cuộc gọi, gửi một tin nhắn nói là đang ăn cơm. Sau đó ăn tiếp một lúc nữa.
Nhưng cô không tập trung lắm, cuối cùng vẫn kiếm cớ vào nhà vệ sinh gọi điện thoại, trong lúc chờ bắt máy cô đếm tiếng tút tút trong điện thoại.
Cuộc gọi được kết nối.
Cậu chưa cất lời, cô đã nghe thấy tiếng cười biếng nhác của cậu.
"Chẳng phải đang ăn cơm sao?"
"Ừ, em vào nhà vệ sinh gọi điện thoại." Cô hạ thấp giọng.
"Vậy em chưa ăn no à?"
"Gần no rồi."
"Vậy thì chắc chắn là chưa ăn bao nhiêu."
"Ai bảo thế..." An Tĩnh bĩu môi, cậu đâu có tận mắt nhìn thấy.
Cô nghe thấy đầu dây bên kia cũng có tiếng ti vi, liền hỏi: "Anh cũng đang xem chương trình chào xuân à?"
"Anh không xem, là mẹ anh và mọi người xem."
"Thế anh đang làm gì?" An Tĩnh cười cười khẽ hỏi.
"Anh ở bên cạnh chơi game trên điện thoại." Trần Thuật đáp rồi nói với vẻ bất mãn: "Mẹ anh cứ bắt anh phải xem cùng, lại còn không cho phép anh về phòng, thật không hiểu nổi."
An Tĩnh lại thấy buồn cười, cô cảm thấy mình có thể tưởng tượng được cảnh ấy.
Từ ti vi phát ra tiếng hát vui tươi, bên ngoài cửa sổ pháo nổ đì đùng, nhưng Trần Thuật lại uể oải nằm ườn trên sofa, chơi trò rắn tham ăn.
Cô đang định nói gì đó thì bên ngoài có người gọi cô.
"An Tĩnh ra ăn cơm." Là An Nguyệt.
"Em ăn no rồi, không ăn nữa đâu." An Tĩnh lấy tay che điện thoại, nói vọng ra ngoài.
An Nguyệt im lặng giây lát, nói to hơn: "Thế thì ra ngoài xem chương trình chào xuân."
An Tĩnh lè lưỡi. Chắc chắn là An Nguyệt biết cô đang gọi điện thoại, cô nói vào máy: "Không nói chuyện nữa, em phải ra ngoài xem chào xuân đây."
Trần Thuật nhướng mày, nhẫn nại hít một hơi. Cậu không kìm được nói: "Chào xuân đâu có hay bằng anh."
Giọng điều đầy oán trách có vẻ ấm ức.
An Tĩnh cười cười, cố tình trêu chọc cậu: "Ừ ừ, anh hay hơn chào xuân, anh là Trần Mỹ Mỹ."
Nói xong câu đó cô liền cúp máy, vội vàng ra ngoài cùng bố mẹ xem chương trình chào xuân.
Mí mắt Trần Thuật giật giật.
Tiếng tút tút trong điện thoại nhắc nhở cậu đối phương đã cúp máy, cậu thở dài một hơi, đặt điện thoại xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Tất cả cô dì chú bác đều tập trung ngồi trên sofa, chỉ vào người mặc bộ đồ màu lam đang vừa đi vừa hát trên ti vi hỏi đây là ai, trông rất đẹp mắt, người Thanh Đảo, đóng phim rất hot.
Tống Triều Anh nghĩ mãi mà không nhớ ra người đó tên là gì, Hoàng gì đó, bà chỉ có thể cầu cứu con trai: "Trần Trần, người này tên gì, con có biết không?"
Trần Thuật liếc nhìn ti vi rồi nói: "Hoàng Bột."
Cậu thầm làu bàu trong bụng, trước khi ra sân khấu chẳng phải đã giới thiệu tên tuổi rồi sao, cậu không xem cũng biết...
Vừa xem chào xuân An Tĩnh vừa buồn ngủ díp mắt lại, cô đã nằm ra ghế sofa rồi.
Đột nhiên trên ti vi vang lên một tiếng động lớn, các MC tụ tập lại với nhau, chuẩn bị đếm ngược, vô cùng vui vẻ náo nhiệt.
Lúc này trong nhà, người ngồi trên sofa đan áo len, người đọc báo, người nghe từ mới tiếng Anh đều không kìm được tạm gác lại mọi việc chăm chú nhìn ti vi.
Trong ti vi MC hô chúc mừng năm mới, bên ngoài đồng loạt vang lên tiếng pháo hoa đì đùng.
Đinh tai nhức óc.
Điện thoại rung lên liên hồi, các tin nhắn chúc mừng liên tiếp kéo đến.
Cô cụp mắt xuống, nghĩ một lúc, tinh nghịch soạn một tin nhắn, coi như là bù đắp cho việc lúc trước đã cúp điện thoại của cậu.
"Chúc mừng năm mới, Trần Mỹ Mỹ."
An Tĩnh bị thu hút bởi tiếng pháo hoa bên ngoài, cô đi ra cửa sổ, ở đằng xa lung linh rực rỡ, màn đêm cũng không che giấu được vẻ rực rỡ của nó, nhưng chùm pháo hoa từ trên bầu trời rơi thẳng xuống đất, khiến cô nhớ đến đêm giao giờ tết Dương khó quên ấy.
Điện thoại báo có tin nhắn.
Cô cúi đầu, hơi ngây người.
"Chúc mừng năm mới."
"Mong nụ cười luôn nở trên môi em."
Chính là hy vọng sau này ngày nào em cũng vui vẻ, đừng để nổi buồn xâm chiếm trái tim em, đôi mắt đẹp của em mãi mãi trong sáng thuần khiết. Anh đã bị chính đôi mắt ấy thu hút, hoàn toàn đắm chìm trong đó, nguyện làm nô ɭệ cho nó.
---
Mấy ngày sau.
Gần như ngày nào họ cũng phải đi chúc Tết họ hàng bạn bè thân thiết, rất mệt.
Thực ra cô không thích tới nhà họ hàng chút nào, bởi vì lần nào cũng sẽ bị hỏi về thành tích và đem ra so sánh với chị gái, lần nào cũng vậy. Đối với những người đó cô chỉ có thể giữ khuôn mặt tươi cười đối phó, thật sự đã chán ngấy rồi.
Đến tối, cô đều nhắn tin với Trần Thuật, than phiền về những chuyện này.
Trần Thuật sẽ an ủi cô, yên tâm đi, những người này chẳng là gì đối với em cả, sau này tới nhà anh chắc chắn không ai hỏi em những chuyện đó đâu.
Cô thấy lạ, đến nhà cậu làm gì.
Trần Thuật thản nhiên hỏi lại: Em không định gặp bố mẹ chồng à?
An Tĩnh: ...
---
Kỳ nghỉ đông nhanh chóng qua đi.
Vào học kỳ mới, lớp của họ đương nhiên biến thành lớp tự nhiên, ngồi trong lớp mà cảm thấy có chút là lạ, có thêm rất nhiều khuôn mặt xa lạ.
Một số bạn đã phân sang lớp khác.
An Tĩnh thấy hơi buồn, chia xa đơn giản như vậy đấy.
Quách Kiều ngồi bàn trên đã sang lớp xã hội, thay vào đó là một bạn nam không quen. Có điều Dương Kỳ vẫn ở bên cạnh cô, hai người nhìn nhau cười.
Trên bục giảng, cô Lý đang xem danh sách lớp.
Cô ấy vẫn dạy lớp của họ, cô đọc tên từng người mới chuyển đến, rồi lại bảo họ giới thiệu sơ qua về bản thân, những bạn học cũ đều cúi đầu che miệng cười thầm.
Sau khi giới thiệu sơ qua xong, cô chủ nhiệm hắng giọng, cầm một tờ giấy đung đưa trước mặt, tuyên bố đổi chỗ ngồi.
Cô vừa lên tiếng, đám học sinh bên dưới thi nhau xì xào bàn tán.
Đột nhiên phải đổi chỗ ngồi đã ngồi suốt cả một học kỳ, ai cũng cảm thấy không quen.
Cô Lý đã sắp xếp xong sơ đồ chỗ ngồi mới. Cô ấy quay người dán sơ đồ lên tường, bảo các học sinh khi nào nghỉ giải lao tranh thủ thời gian đổi chỗ.
Hứa Gia Nghiệp bàn cuối đột nhiên ôm chầm lấy Trần Thuật rồi nói: "Hu hu hu không được, tôi không muốn rời xa Trần Thuật của tôi đâu, sau này ai cho tôi chép bài về nhà, ai cho tôi đáp án hu hu hu."
Trần Thuật đang cúi đầu nhìn điện thoại, không kịp phản ứng, đột nhiên bị ôm chầm lấy, cậu rùng mình khó chịu, cau mày hét lên: "Đi chết đi, cậu buông ra."
Tống Tư rất thích góp vui, cậu ta thấy Hứa Gia Nghiệp làm như vậy, khóe miệng nhếch lên vẻ gian tà, cũng ôm lấy cổ Trần Thuật, lắc lắc người cậu: "Oa oa oa, tôi cũng không muốn rời xa Trần Thuật của chúng ta."
Trần Thuật sa sầm mặt xuống.
An Tĩnh và An Nguyệt đều không kìm được bật cười.
---
Giờ giải lao, các bạn thi nhau chạy đến chỗ bức tượng cạnh tấm bảng, chen chúc xem sơ đồ chỗ ngồi.
Chốc lát lại vang lên tiếng kêu hoặc vui mừng hoặc là buồn rầu.
An Tĩnh không đi xem, cô chống cằm muốn đợi khi nào vắng người hơn mới đi.
Còn đám người phía sau không hề quan tâm tới sơ đồ chỗ ngồi này, coi như nó không tồn tại, không ai bận tâm chỉ cười khì khì buôn chuyện của đám con trai.
Dương Kỳ chen chúc xong quay lại, mặt mày ủ rủ về chỗ ngồi.
An Tĩnh thấy lạ hỏi: "Sao thế?"
Dương Kỳ thở dài, nhăn nhó đáp: "An Tĩnh, mình phải tạm biệt cậu rồi, học kỳ này mình không ngồi cùng bàn với cậu nữa."
An Tĩnh rất lo lắng: "Thế cậu ngồi chỗ nào?"
Dương Kỳ chỉ chổ ngồi mới: "Cách cậu hơi xa, ở dãy thứ ba."
An Tĩnh nhìn về phía cô ấy chỉ, qua thực là hơi xa.
An Tĩnh thấy hơi tiếc, Dương Kỳ là bạn cùng bàn khá hợp với cô, đều là những người ít nói, trong học tập cũng có thể đôn đốc đối phương.
Cô cười khích lệ cô ấy: "Không sao, dù sao chúng ta cũng cùng lớp mà, khi hết giờ mình cũng có thể tới tìm cậu."
Dương Kỳ nghe thấy cô nói vậy cuối cùng cũng không nhăn nhó nữa, cô ấy bẽn lẽn ừ một tiếng, quay sang ôm cô, sau đó cúi đầu thu dọn sách vở.
An Nguyệt cũng quay lại. Sau khi ngồi xuống, cô ấy thong thả giở vở ra xem, lại còn ung dung quay bút.
Trần Thuật liếc nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên.
Sao người này không thu dọn sách vở?
Không đổi chỗ sao?
An Tĩnh quay sang hỏi cô ấy: "Chị, chị ngồi ở đâu?"
Trần Thuật