Ngày tháng thông thả trôi đi.
Trong thời gian đó họ trải qua đủ các bài thi lớn nhỏ nhiều đếm không xuể, thứ Hai lại là ngày chào cờ.
Ánh mặt trời chói mắt, sắc xuân ngập tràn. Cây cối um tùm, vạn vật sinh sôi.
Các học sinh cởi bỏ trang phục mùa đông dày cộm. Đổi sang đồng phục mùa xuân, người nào người nấy đứng ngay ngắn thẳng tắp. Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, bóng họ đổ dài dưới mặt đất.
Ngoại trừ mấy học sinh ở cuối lớp 11-A1.
Tất cả đều không bận tâm tới học sinh đang diễn thuyết trên sân khấu, chỉ mãi buôn chuyện với nhau, đứng cũng không ngay ngắn, hoặc là nghiêng đầu, hoặc là đu đưa người.
Vô kỷ luật, không có nề nếp gì cả.
Cô Lý bước tới nhìn bọn họ, ánh mắt ẩn chứa sự cảnh cáo, chỉ tay về phía mấy người nói nhiều.
Mấy học sinh thấy có cô giáo đến, ngừng nói chuyện, thi nhau hi hi ha ha với cô, đợi khi cô đi lại nói chuyện tiếp.
Trong lớp học, buổi trưa.
An Tĩnh có chút bấn loạn, bận tới mức tối tăm mặt mũi. Hôm nay cô giáo Ngữ Văn đã ra lệnh, mỗi tổ trưởng phải kiểm tra các bạn trong tổ của mình đọc thuộc bài khoá. An Tĩnh đảm nhận trọng trách này.
Cô còn phải nhanh chóng làm cho xong tờ bài tập mà buổi sáng giáo viên Vật lý nói phải nộp vào buổi trưa, do buổi sáng cô bị cô chủ nhiệm gọi đi, chưa kịp làm.
Cô cúi đầu viết được mấy câu, rồi lại ngước mắt nhìn lên bàn của cán sự môn Vật lý.
Tập bài màu trắng xếp rất cao, đã có rất nhiều người nộp bài rồi. Trong lòng cô lại càng lo lắng, lúc này mới ý thức được thời gian cấp bách, không thể chậm trễ được nữa.
Lúc này Lục Ngữ đi tới đứng bên cạnh cô, vỗ vai cô. Cô ngẩng đầu.
Lục Ngữ cầm cuốn sách trên tay và nói: "Mình tới đọc bài khoá."
An Tĩnh ngừng lại, thở dài một tiếng, cô đặt tờ đề Vật lý sang một bên, mở sách Ngữ văn của mình rồi nói: "Ừ, cậu đọc đi."
Lục Ngữ đổi tư thế, mở sách ra tranh thủ nhìn lướt qua, sau đó gấp sách lại, nghiêm túc gật đầu.
An Tĩnh mỉm cười: "Đừng căng thẳng."
Lục Ngữ: "Ừ, không căng thẳng."
Sau đó cô ấy bắt đầu đọc thuộc lòng, An Tĩnh vừa gật đầu vừa nhìn bài khoá, cả quá trình rất lưu loát, chỉ có vài chỗ đọc sai, có điều không quan trọng.
Đợi sau khi cô ấy đọc xong, An Tĩnh ghi lại tên cô ấy, nói: "Cậu qua rồi."
Lục Ngữ rất kích động, ôm sách nhảy lên một cái: "Cảm ơn cậu."
An Tĩnh mỉm cười lắc đầu: "Không có gì."
Đợi sau khi Lục Ngữ đi, An Tĩnh lại cúi đầu, bắt đầu làm bài tập Vậy lý.
Có điều cứ viết rồi lại dừng, có lúc quên mất hướng giải, lại phải tính lại.
Cô hơi cuống, không còn nhiều thời gian nữa.
Đột nhiên có người đứng bên cạnh cô, mỉm cười gọi tên cô: "Tiểu An Tĩnh."
An Tĩnh dừng bút, nhìn sang bên cạnh.
Tống Tư ôm sách, nghiêng người đứng tựa bàn, không chịu đứng ngay ngắn, dáng vẻ đùa giỡn, mỉm cười nhìn cô.
An Tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
Tống Tư cười hì hì, chỉ cuốn sách trên tay nói với cô: "Không có gì, tìm cậu đọc bài khoá ấy mà."
An Tĩnh không ngờ Tống Tư lại tìm cô đọc bài nhanh như vậy, trước đây cậu ta luôn là người đến cuối cùng. Cô nhẹ nhàng đặt bút xuống, để tờ Vật lý sang một bên, mở sách Ngữ Văn ra và nói: "Cậu đọc đi."
"Ồ, được." Tống Tư đáp lại một tiếng, một lúc sau đột nhiên cậu ta nháy mắt với cô: "Tiểu An Tĩnh, chúng ta đều là người một nhà mà, nương tay một chút nha."
An Tĩnh sững người, thấy cậu ta liên tiếp gật đầu về phía sau.
Cô nhìn ra đằng sau, Trần Thuật đang vừa học thuộc bài khóa vừa chơi điện thoại, dáng vẻ lười nhác, nhận ra ánh nhìn của họ, cậu ngẩng đầu tiện thể hỏi: "Sao thế?"
Tống Tư đu đưa người ra vẻ nũng nịu nói: "Ông nói với Tiểu An Tĩnh đi mà, đều là người mình rồi, đừng có nghiêm khắc như thế."
Trần Thuật nhướng mày, lúc ấy mới hiểu được tình hình. Cậu đặt tay lên bàn, chầm chậm quay bút, cụp mắt nói với cậu ta: "Chình vì là người mình, nên mới phải nghiêm khắc, hiểu không?"
Tống Tư nghe xong mặt mày bí xị, cái đuôi vô hình phía sau cũng cụp xuống.
An Tĩnh không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Cười xong cô nói với Tống Tư: "Không sao đâu, mau đọc đi."
Thật trùng hợp, đúng lúc đó cán sự môn Vật lý đứng dậy, tay cậu ta cầm xấp bài tập Vật lý lớn tiếng nói với các bạn trong lớp: "Những ai chưa nộp bài tập mau nộp cho mình, trước khi vào giờ học mình sẽ nộp cho giáo viên, không nộp sẽ bị trừ điểm đấy."
Vừa dứt lời, lập tức có bạn vội nói: "Chờ chút, mình làm đây."
Còn có bạn lúc ấy mới nhớ ra chuyện này, vội vàng đưa bài cho cậu ta.
An Tĩnh siết chặt bút, mắt liếc nhìn về phía ấy.
Tống Tư ấp a ấp úng đọc bài khóa, cô vừa cúi đầu tiếp tục nhìn sách, vừa nghe cậu ta đọc thuộc lòng bài khóa.
Không thể làm hai việc một lúc, chỉ có thể nộp bài tập muộn một chút vậy.
Tống Tư đọc rất chậm, đọc được một đoạn lại nghĩ rất lâu.
An Tĩnh chỉ muốn đọc thay cậu ta, nhân lúc cậu ta đang nghĩ, ánh mắt của cô liên tục liếc nhìn tờ bài tập. Lúc này sau lưng vang lên giọng nói chậm rãi của Trần Thuật: "Đừng đọc nữa, dừng lại một chút."
Tống Tư đang đọc hăng say, đột nhiên bị bắt dừng lại, rất bất mãn, cậu ta nhìn sang: "Làm sao, sao không cho tôi đọc?"
An Tĩnh cũng quay xuống, nhìn cậu với vẻ khó hiểu.
Trần Thuật đặt điện thoại xuống, nhìn về phía bàn của An Tĩnh ra hiệu, khẽ nói: "Đưa bài tập kia cho anh."
An Tĩnh sững người, không nghĩ nhiều, làm theo lời cậu nói, đưa tờ bài tập cho cậu, dè dặt hỏi: "Sao vậy?"
Trần Thuật nhìn tờ bài tập, cúi mắt nhìn.
An Tĩnh tưởng là có câu nào cậu không hiểu, muốn xem đáp án của cô, vội nói: "Tờ bài tập này em mới làm được mấy câu, phía sau vẫn chưa làm xong, anh đừng xem của em."
Tống Tư chán quá không có gì làm đành ghé lại xem, khoác vai cậu hỏi với vẻ lạ lùng: "Tờ bài tập này chẳng phải ông đã nộp từ lâu rồi sao, còn nhìn gì nữa?"
Trần Thuật mặc kệ cậu ta, cậu đặt tờ bài tập lên bàn, cầm bút ngẩng đầu nói với cô: "Anh làm giúp em, em cứ chuyên tâm nghe cậu ta đọc bài khóa đi."
Bây giờ An Tĩnh mới hiểu ý cậu, cậu muốn làm bài tập giúp cô. Cô nằm bò ra bàn, khóe miệng khẽ nhoẻn lên, nói nhỏ: "Thế này, thế này không hay cho lắm."
Trần Thuật cụp mắt nhìn cô, nói với vẻ không bận tâm: "Có gì không hay."
Tống Tư cười hi hi ha ha: "Đúng vậy, chuyện này chẳng có gì to tát cả, làm giúp ai chẳng là làm. Trước đây mình còn làm bài tập hộ Châu Tề mà."
Cậu ta nói rồi chợt nhớ ra điều gì đó, cau mày nhìn Trần Thuật: "Không đúng, tôi nói này, sao ông lại chăm chỉ thế, sao trước đây bảo ông làm bài tập giúp anh em thì khó khăn vậy."
Trần Thuật không thèm ngước mắt, lạnh lùng nói: "Ông là cái gì của tôi mà tôi phải giúp ông?"
Tống Tư cạn lời, bực tức khẽ lẩm bẩm một mình: "Hóa ra ông chỉ giúp bạn gái của ông thôi."
Trần Thuật hỏi ngược lại: "Ý kiến gì?"
Phục rồi phục rồi, Tống Tư rụt cổ nói: "Không dám, không dám."
"Vậy thì anh đổi nét chữ một chút đi." An Tĩnh suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được, quay lên lấy một quyển vở bài tập đưa cho cậu xem: "Anh viết theo nét chữ này nhé, đừng để giáo viên phát hiện ra là được."
Quả thực cô rất bận.
Dãy của họ vẫn còn rất nhiều bạn đang đợi để được kiểm tra đọc thuộc lòng.
Trần Thuật sững người nhìn vở bài tập, khẽ nói: "Ừ."
Đợi An Tĩnh quay đầu đi, ngòi bút của cậu khựng lại, nghĩ một lúc, nghiêng đầu chẹp một tiếng.
Cậu tiện tay lấy một tờ giấy, luyện viết chữ trên đó, viết được một chữ cậu lắc đầu nhăn mặt, không hài lòng lắm, rồi lại viết tiếp mấy chữ nữa, lúc ấy mới thấy tàm tạm.
Cậu cẩn thận viết đáp án lên tờ bài tập Vật lý có đề tên của An Tĩnh. Nét chữ của An Tĩnh nhỏ nhắn thanh tú, giống hệt con người cô vậy.
Còn chữ của cậu thì là kiểu cẩu thả không cẩn thận, rất tùy tiện, khổng thể viết linh tinh bừa bãi được. Vì thế cậu viết từng nét từng nét rất chậm.
Đáp án thì cậu biết rõ, nhưng quá trình thì chậm nhất từ trước tới nay, không giống bài tập của cậu, chỉ cần mười phút là làm xong.
Trong lớp vô cùng huyên nào ồn ào, mọi người đều mải làm việc của mình.
Bên ngoài cửa lớp Từ Lâm khoác vai Châu Tề, cười cười nói nói, bỗng nhiên cậu ra thò đầu vào trong lớp gọi to: "A Thuật, đi thôi, đi chơi bóng rổ đi."
Trần Thuật ngồi ở cuối lớp, cách cậu ta rất gần.
Cậu nghiêng đầu, dựa lưng vào ghế, lười biếng đáp lại một câu:
"Không đi."
Từ Lâm gọi cậu từ phía cuối lớp học, chỉ nhìn thấy tay của cậu cầm bút, dáng vẻ rất chăm chú, không biết đang làm gì. Cậu ta cảm thấy khó hiểu, hỏi Châu Tề: "Cậu ta đang viết cái gì vậy?
Châu Tề đứng cạnh đang đập bóng, nhún vai nói: "Không biết."
Tống Tư e a mãi, quả thực không thể đọc tiếp được nữa.
Cậu ta xin phép An Tĩnh một lúc nữa sẽ đọc lại. Cậu ta ôm cuốn sách, thư thái nhảy tới trước mặt bọn họ, làm ra vẻ thần bí: "Này, ông không biết đúng không, A Thuật đang làm bài tập giúp bạn gái đấy, đâu có thời gian để ý tới các ông."
Khóe miệng Từ Lâm giật giật, tỏ vẻ không tin: "Ông dọa ai đấy?"
Tống Tư liền thấy không vui: "Ai dọa ông, không tin thì hỏi Châu Tề đi."
Từ Lâm nhìn sang Châu Tề, Châu Tề cúi đầu đập bóng chỉ cười mà không nói gì.
Không! Phải! Chứ!
Thông tin này hoàn toàn khiến cậu ta chấn động.
Từ Lâm há hốc miệng, bóng dáng Trần Thuật trong lớp học bỗng nhiên trở nên thần thánh: "Lợi hại vậy sao."
Tống Tư thở dài một tiếng: "Thiếu niên sa vào lưới tình đều lợi hại như thế."
"Không đúng, vấn đề là, cậu ta mà có bạn gái à?"
Từ Lâm trợn tròn mắt, lúc ấy mới nhớ tới những lời đồn đại, cậu ta huých vai Tống Tư, ghé sát lại hỏi: "Ê, bạn gái Trần Thuật là ai, chưa