Nhất thời bị giật mình, An Tĩnh vội lùi lại mấy bước, tim đập thình thịch. Đến khi nhìn rõ người trong gương mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vỗ vỗ ngực vẻ yếu ớt. Bất thình lình đứng im lìm bên cạnh như thế đúng là sợ hết cả hồn. May mà cô có tố chức tâm lý tốt.
Bởi vì cô và Hạ Tâm Vũ trước đó đã từng có ký ức không mấy vui vẻ. Vì thế cô cũng không chào hỏi cô ta, tưởng rằng cô ta cũng đi vệ sinh, nên chỉ lạnh nhạt gật đầu chào, sau đó đi vòng qua cô ta chuẩn bị ra ngoài.
"Không ngờ..."
Giọng nói sau lưng đã giữ chân An Tĩnh lại.
Ở đây chỉ có hai người bọn họ, vì thế nếu không phải là Hà Tâm Vũ đang tự nói một mình thì cô ta đang nói chuyện với cô. An Tĩnh không tự tưởng tượng ra.
Hạ Tâm Vũ quay người lại, vẻ mặt phờ phạc, lớp trang điểm cũng không che lấp được. Cô ta nói: "Không ngờ hai người chia tay rồi lại quay lại với nhau. Trước đây tôi còn chế nhạo cậu... bây giờ có phải là cậu đắc ý lắm không? Trong mắt cậu tôi là một con ngốc phải không?"
An Tĩnh lặng lẽ nhìn cô ta. Giống như nhìn một đứa trẻ gây chuyện vô cớ, cảm thấy có chút bi ai.
Hạ Tâm Vũ thở dài một tiếng, giọng đầy vẻ không cam tâm, nói: "Vì sao? Tôi thậm chí còn gặp cậu ấy sớm hơn cậu, vì sao cậu ấy không nhìn thấy tôi!"
Cô ta nói tới đó giọng nói có chút ấm ức.
An Tĩnh bình thản nói: "Cậu nói sai rồi."
Hạ Tâm Vũ sững lại, câu mày nhìn cô.
"Tôi và Trần Thuật chưa bao giờ chia tay nhau." An Tĩnh từ từ mở miệng.
Cô nói xong câu này rồi đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.
Hạ Tâm Vũ ở sau lưng sắc mặt tái nhợt, hụt hẫng sững giờ, hai tay run rẩy bám vào bệ rửa tay, gắng gượng đứng vững, dường như chỉ có như vậy mới không ngã xuống.
Đúng vậy, họ chưa từng xa nhau. Trước mặt An Tĩnh, bản thân cô ta làm gì cũng chỉ là trò hề mà thôi. Có lẽ cô ta không nên cố chấp vì Trần Thuật như thế.
Ngay từ đầu đã sai rồi.
---
Khi An Tĩnh quay về phòng, bên trong đã vô cùng náo nhiệt. Bốn, năm người quây thành một nhóm, chen chúc với nhau.
Cô đưa mắt nhìn quanh, thấy Trần Thuật ngồi một mình trong góc cúi đầu chơi điện thoại, không tham gia vào trò chơi với những người khác.
Lúc không nói chuyện, cậu trầm lắng và ít nói, nhưng xung quanh lại toát lên một từ trường vô hình tự tạo thành một phong cảnh, đặt mình ở bên ngoài tách biệt với thế giới.
Đôi mắt An Tĩnh ánh lên nụ cười. Cô đi về phía cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Đang chơi gì thế?" Đột nhiên có người lên tiếng.
Trần Thuật chợt đưa mắt từ điện thoại lên nhìn cô, thấy cô quay lại, cậu mím mối nói với vẻ không vui: "Sao em đi lâu vậy, anh chán quá ngồi đây đợi em, nếu em không quay lại anh còn định đi tìm em đấy."
"Ừ, hơi lâu."
An Tĩnh cúi đầu cầm cốc nước cam trên bàn, nhấp một ngụm.
Mới uống cảm giác chua chua nhưng tổng thể thì hơi ngọt.
Nhớ lại chuyện lúc nãy, không khỏi có chút đồng cảm với cô ta. Có thể thấy Hạ Tâm Vũ cũng là người si tình. Cô nghĩ một lúc, nói nhẹ nhàng như không: "Anh đúng là lắm người theo."
Trần Thuật đang ngồi cạnh thư thái tung điện thoại lên nghịch, nghe thấy câu nói ây, cậu liếc mắt nhìn cô với vẻ khó hiểu, cứ cảm thấy cô có vẻ không vui, có điều cậu cũng không nghĩ nhiều, buộc miệng hỏi: "Lắm người gì?"
An Tĩnh liếc nhìn cậu: "Ý của em là anh rất có sức hút với con gái."
Trần Thuật nghe vậy khẽ sững người, tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên. Làn môi mỏng nhếch lên thành một đường cong, cánh tay dài chậm rãi giơ lên, đặt lên lưng ghế cô, tư thế đầy phóng khoáng: "Bây giờ em mới biết anh có sức hút với con gái sao? Thế mà em còn không biết trân trọng anh, đối xử tốt với anh một chút."
An Tĩnh hứ một tiếng, hỏi ngược lại: "Em còn chưa đủ tốt với anh sao?"
Trần Thuật nhìn dáng vẻ của cô, không kìm được lòng mình, khuôn mặt nghiêng với đôi lông mi dài và rậm, mắt chớp chớp, làn da vừa trắng vừa mỏng. Trong lòng cậu cảm thấy ngứa ngáy, ghé sát lại muốn hôn cô một cái.
Nhưng nào ngờ vẫn chưa lại gần thì đã bị An Tĩnh chặn lại.
Không hôn được.
Trần Thuật câu mày sẽ nói: "Đối tốt với anh mà không cho anh hôn."
An Tĩnh lúc này vẫn đang khổ sở suy nghĩ, vì sao người này lại có sức hút lớn như vậy.
Trước sự thân mật của cậu, cô cụp mắt xuống, chống cự một cách lạnh lùng, hoàn toàn không động lòng.
Trần Thuật dựa lưng vào ghế vô cùng buồn chán.
Đúng lúc ấy Tống Tư chạy ào tới.
"A Thuật, ngồi đây có gì hay đâu, lại chơi bài đi, đám người lớp A2 thật là bá đạo, Đại Tề thua thảm hại rồi, bọn tôi chỉ có thể phái ông ra quân thôi."
Trần Thuật thản nhiên từ chối: "Không đi."
Bây giờ cậu chỉ muốn ở bên cạnh bạn gái, hoàn toàn không muốn chơi cùng đám con trai, hơn nữa chơi với bọn họ có gì thú vị đâu, cậu đã chơi đủ rồi. Đâu có thú vị lôi cuốn như An Tĩnh. Kết quả người ngồi bên cạnh đẩy cậu, đưa mắt ra hiệu bảo cậu đi chơi đi.
Trần Thuật cụp mắt nhìn cô một lúc, không nói lời nào.
An Tĩnh mềm lòng, từ từ ghé sát lại ôm cánh tay của cậu, chủ động hôn cậu.
Còn có người đang nhìn, cô chỉ khẽ chạm một cái rồi thôi.
Trần Thuật nhịn cười, gật đầu đồng ý trước ánh mắt kinh ngạc sững sờ của Tống Tư, cậu lại bấm bấm lòng bàn tay của cô như vẫn còn chưa chán, dặn dò cô tự chơi một mình rồi lười biếng đứng dậy.
Mọi người thấy Trần Thuật ra quân liền ra sức hò reo cổ vũ, nhường chỗ cho cậu.
Còn An Tĩnh thì ngồi một bên nói chuyện với Kỷ Nguyên và An Nguyệt.
Buổi họp ồn ào náo nhiệt dần đi tới hồi kết.
Lúc đầu vẫn còn khá vui vẻ, nhưng tới lúc chia tay mấy bạn gái trong lớp đều xúm lại khóc thút thích rồi ôm nhau.
An Tĩnh thấy vậy cũng có chút cảm khái. Trong lòng xúc động rất lâu. Suy cho cùng bây giờ tạm biệt, sau này không biết bao giờ có thể gặp lại nhau.
Xa xôi cách trở.
Có lẽ nhiều năm sau chỉ có thể nghe ngóng được thông tin của nhau thông qua một vài bạn học cũ nào đó. Thực ra cuộc đời là như vậy, không ngừng gặp nhau, không ngừng chia xa.
--
Trong ký ức của An Tĩnh mùa hè ấy rất nóng, rất ngọt ngào.
Ồn ào, náo loạn.
Bọn họ yêu nhau say đắm hơn, nồng cháy hơn, không cần phải dè dặt, không dám thể hiện trước mặt mọi người.
Có lúc đi trên phố lớn đông người qua lại, vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau, cảm xúc dâng trào, im lặng giây lát, Trần Thuật sẽ nóng lòng tìm một nơi vắng vẻ để ôm hôn