Một ngày trước kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Bởi vì ngày hôm sau sẽ là kỳ nghỉ lễ dài ngày, vì thế trong giờ học, sinh viên đều có chút uể oải. Gần như tất cả đều không tập trung nghe giảng, người thì làm việc riêng, người thì lén lút nói chuyện.
Trong giờ học An Tĩnh lén nhắn tin với An Nguyệt.
An Nguyệt hỏi: "Quốc khánh không về nhà thật sao?"
Mấy hôm trước An Tĩnh đã nói với mọi người trong nhà về dự định đi du lịch trong kỳ nghỉ.
Khi ấy người nghe điện thoại là ông An Hướng Dật. Ông cũng chỉ hỏi An Tĩnh là hai người sẽ đi đâu, nơi đó có an toàn hay không. Còn lại những chuyện khác ông không hề phản đối. Ngược lại còn cười hì hì nói, thanh niên đi ra ngoài quan sát học hỏi là điều tốt. Còn phía bà Lục Mỹ Hoa thì ông sẽ nói với bà.
Vì thế cô cũng không biết phản ứng của mẹ như thế nào.
An Tĩnh đảo mắt, lén lút quan sát giảng viên trên bục giảng, nhưng ở dưới gầm bàn thì tay gõ chữ nhanh như bay.
"Không về đâu, dự định bảy ngày này ra ngoài chơi một lần cho thỏa thích, chị đừng có nhớ em đấy nhé, em sẽ mang đặc sản về cho chị."
Câu cuối cùng có chút tinh nghịch.
An Nguyệt nhắn lại:
"Dịp Quốc khánh người đi du lịch đông vô cùng, bên ngoài người chen người, hai người thật sự muốn đi sao."
An Tĩnh liếc nhìn lên bục giảng: "Không phải, bọn em không tới những địa điểm nổi tiếng đâu, chỉ định đi một số nơi ít người tới, du lịch ngắm cảnh tăng thêm hiểu biết thôi."
An Nguyệt nhắn lại một chữ: "Ừm."
Sau đó An Nguyệt lại nhắn một tin nhắn rất dài.
"Thực ra em có biết là sau khi em nói kỳ nghỉ lễ này không về nhà, mẹ đã hụt hẫng thế nào không. Mặc dù trước mặt chị và bố, mẹ đều tỏ ra không quan tâm, nhưng từ khi em đi học ở thành phố S, tối nào mẹ cũng lấy ảnh ngày trước của em ra xem, có lần còn bị chị phát hiện."
An Tĩnh đọc tin nhắn này, bất động vài giây. Từng câu từng chữ, cô gần như có thể tưởng tượng được cảnh ấy.
An Nguyệt lại nhắn: "Mẹ là người khẩu xà tâm phật, từ nhỏ em chưa từng rời khỏi thành phố A, mẹ thật sự rất lo cho em, có lúc ăn cơm mà không nuốt được, lo không biết em ở đó có quen không, ăn uống có tốt không."
An Tĩnh chợt thấy sống mũi cay cay, nước mắt trào dâng trên khóe mi, nhắn một tin, "Nói với mẹ, em vẫn ổn."
Cô nhớ lại hồi còn nhỏ, có lần ham chơi không cẩn thận bị dính mưa bên ngoài rất lâu. Sau đó lúc sợ sệt quay về nhà không khỏi bị mẹ mắng cho một trận. Nhưng sau đó bà lại vừa giận dữ vừa bật nước tắm cho cô, rồi lại còn xuống bếp nấu trà gừng cho cô uống. Buổi tối lại còn ở trong phòng cô suốt cả đêm. Bà hầu như không ngủ, cứ ngồi bên giường cô, sợ cô sốt cao. An Tĩnh hít mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô lại nhanh chóng nhắn lại: "Mấy ngày cuối kỳ nghĩ em sẽ về nhà."
Thực ra cô cũng thật sự rất nhớ nhà.
Nhớ cảnh tượng cả nhà ăn tối xong cùng nhau ngồi trên sofa xem tivi. Cô và An Nguyệt không có một chút hứng thú nào với bộ phim truyền hình lúc tám giờ tối nhưng vẫn ngồi bên cạnh bố mẹ đọc sách hoặc xem điện thoại.
Thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn, sau đó bật cười chê bai.
Xa nhà hơn một tháng rồi. Mặc dù ngoài mặt vẫn cười, ngoài miệng nói con rất ổn. Nhưng tất cả mọi điều không quen đều giấu kín trong lòng. Đến khoảnh khắc này tất cả như bùng nổ.
Lúc tan học, việc đầu tiên là cô cầm túi xách, chạy ra khỏi lớp học. Bước thật nhanh tới góc nhỏ trong vườn hoa của trường. Xung quanh không có ai, các bạn đều đã đi ăn trưa.
Cô gọi một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy, gần như cô vừa mới gọi đã nghe máy rồi, chỉ là không lên tiếng mà thôi.
An Tĩnh nắm chặt tay, áp sát điện thoại bên tai, khẽ nói: "Mẹ à?"
"Ừ." Bà Lục Mỹ Hoa nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi lại có chút lo lắng hỏi: "Sao giờ này lại gọi điện thoại về nhà? Có chuyện gì sao?"
An Tĩnh dựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn cỏ dại bên đường. Nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ, cô bỗng cảm thấy ấm ức, muốn than phiền với mẹ về thời tiết và đồ ăn ở đây. Cô cố giấu cảm xúc và nói: "Con vừa tan học, không có việc gì nên gọi điện thoại về."
Bà Lục Mỹ Hoa gật đầu, chợt nghĩ ra cô không nhìn thấy nên lại cất lời hỏi: "Ừ, ăn trưa chưa?"
"Đợi lát nữa con đi ăn sau."
"Ừ, nhớ ăn no một chút."
Sau đó hai người im lặng không nói gì. Thực ra, từ sau khi bà Lục Mỹ Hoa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học cô và lúc An Tĩnh nói những lời đó với bà, quan hệ giữa hai người bỗng có chút gì đó khó xử lạ thường.
Dường như hai mẹ con đã sống với nhau mười mấy năm rồi nhưng đột nhiên không biết phải nói chuyện với nhau như thế nào.
"Mẹ..."
"Tĩnh Tĩnh..."
Hai người cùng lên tiếng một lúc, rồi lại cùng dừng lại.
An Tĩnh khẽ cười: "Mẹ, mẹ nói trước đi."
Bà Lục Mỹ Hoa thở dài: "Con ở bên đó có quen không? Khí hậu ở đó không giống với thành phố A, từ nhỏ con đã yếu ớt, đừng để bị ốm, lúc đó bố mẹ lại không có ở bên cạnh con thì phải làm thế nào..."
An Tĩnh tận hưởng những lời cằn nhằn của mẹ, rồi nói: "Mẹ, con sống rất tốt, mấy hôm trước tuy có hơi sốt một chút, nhưng Trần Thuật đã lập tức đưa con tới bệnh viện rồi, bây giờ không sao rồi ạ."
Bà Lục Mỹ Hoa cau mày: "Có phải mùa hè nóng nực mà con lại bật điều hoà không hả?"
An Tĩnh làu bàu: "Mùa hè thì phải bật điều hoà chứ ạ."
"May mà có Trần Thuật ở bên cạnh con."
Bà vô cùng lo lắng. Chỉ muốn lắp thêm đôi cánh ngay lập tức bay đến bên cạnh cô. Chỉ có một mình An Tĩnh ở đó, bà thật sự không yên tâm chút nào.
"Vâng, cậu ấy rất tốt với con." An Tĩnh khoe với mẹ.
Bà vẫn thấy không yên tâm: "Con phải chăm sóc sức khoẻ của mình thật tốt biết chưa, phải ăn uống hẳn hoi, đồ ăn kết hợp đầy đủ dinh dưỡng, buổi tối mùa hè không được tham lạnh."
An Tĩnh cười, đồng ý vô điều kiện: "Vâng."
Cô thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời vừa ấm áp vừa chói mắt.
Thật là tuyệt.
Bà Lục Mỹ Hoa cau mày: "Đừng có lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ đối phó với mẹ."
Con bé này? Chỉ sợ nó cứ vâng vâng dạ dạ đồng ý, kết quả vẫn không nghe lời.
An Tĩnh nghĩ một lúc, tinh nghịch nói: "Vậy thì sau này con sẽ chụp lại những thứ con ăn hàng ngày cho mẹ xem, mẹ thấy thế nào, như thế mẹ sẽ biết con có nghe lời mẹ không?"
Bà Lục Mỹ Hoa thấy như thế rất hay. Một mặt là muốn giám sát cô, mặt khác tối thiểu cũng có thể hiểu được tình hình con gái từ xa.
"Tĩnh Tĩnh."
"Dạ?"
"Mẹ muốn nói xin lỗi con." Giọng nói trong điện thoại trở nên rất nhẹ.
An Tĩnh sững người, không nói gì, ánh mắt nhìn ra xa. Người mẹ từ nhỏ tới lớn đều rất cứng rắn đột nhiên lại nói xin lỗi với cô.
Bà Lục Mỹ Hoa im lặng một lúc: "Thực ra nghĩ lại, mẹ cũng là lần đầu tiên làm mẹ, chắc chắn cũng sẽ có chỗ không đúng, chỗ sai nhất... có lẽ chính là lúc con còn nhỏ, mẹ đã vô tình mang con và An Nguyệt ra để so sánh với nhau. Những gì An Nguyệt có thể làm được mẹ đều nghiêm khắc yêu cầu con cũng phải làm được, sau đó... hoàn toàn không hề nghĩ đến cảm nhận của con."
Nghĩ lại mấy năm nay con gái càng ngày càng xa cách mình, bà không nói nên lời, hai mắt đỏ hoe, nói: "Có phải mẹ quá ích kỷ không?"
An Tĩnh không nói gì, lắc đầu. Cô nắm chặt ngón tay mình, sau đó đưa tay lau nước mắt trên mặt.
"Mẹ xin lỗi Tĩnh Tĩnh." Bà hắng giọng, nói rất chân thành: "Mẹ đã sai rồi. An Nguyệt thi được một trăm điểm, mẹ liền nghĩ con cũng phải ghi được một trăm điểm mà hoàn toàn không hề nghĩ rằng hai con là hai cá thể khác nhau... có lúc mẹ đã lơ là con, là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con."
Bản thân bà thật sự nhận ra có nhiều lúc, ngay cả bản thân bà cũng không chú ý mà so sánh hai đứa con với nhau, đợi tới khi nhận ra thì đã muộn rồi.
"Không sao đâu."
An Tĩnh cố gắng mỉm cười nhưng giọng nói vẫn run run: "Mẹ, kỳ nghỉ lễ con sẽ về nhà một, hai ngày, mẹ nấu cơm cho con ăn được không? Con muốn ăn cơm mẹ nấu, rất muốn ăn."
Bà Lục Mỹ Hoa không dám tin vào tai mình: "Thật chứ? Con sẽ về thật chứ?"
An Tĩnh đang khóc bỗng bật cười: "Vâng, thật ạ, đến lúc ấy con sẽ ăn thật nhiều."
"Ừ, để mẹ làm cho con, con muốn ăn món gì?"
"Con muốn ăn món sườn xào chua ngọt mẹ làm." An Tĩnh nũng nịu với mẹ.
"Được, còn gì nữa?" Bà Lục Mỹ Hoa có chút kích động. Bà còn tưởng rằng sẽ phải rất lâu nữa mới được gặp An Tĩnh, bà đứng giữa nhà ôm điện thoại đi đi lại lại, tay chân lóng ngóng.
"Vâng, con còn muốn ăn thạch hoa quả do chính tay mẹ làm."
"Ừ, mẹ làm cho con ăn, đợi con về."
"Mẹ, con không trách mẹ đâu."
Cuối cùng cô nói, sau khi cúp máy, cô nhắm mắt như mất hết sức lực.
Trong lòng là cảm giác xúc động trước nay chưa từng có, cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Buổi trưa, ánh nắng mặt trời thiêu đốt. Trên cây ve kêu râm ran. An Tĩnh khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi hương của loài hoa không biết tên, cô đưa tay lau khô tất cả nước mắt trên mặt.
Mùi hương nhàn nhạt thơm mát.
Cô đứng đó một lát, cảm thấy hơi đói bụng. Cô xoa xoa bụng, đang định gọi điện thoại cho Trần Thuật, cúi đầu nhìn điện thoại thì thấy cậu đã gọi tới trước. Cô nhướng mày, nhấn nút nghe.
Vẫn chưa đợi cô mở miệng, Trần Thuật liền tung một quả bom khổng lồ.
Trần Thuật nhanh chóng mở miệng nói: "Mẹ anh đến rồi."
An Tĩnh sững ra một giây, ngẩn ngơ đáp: "Đến đâu cơ..."
Không phải là điều cô nghĩ đấy chứ.
Trần Thuật khẽ cười: "Ngốc ạ, còn có thể đến đâu được chứ, đến thành phố S, bây giờ mẹ anh đang đợi ở cổng trường chúng ta kia kìa."
An Tĩnh trợn tròn mắt, cô lập tức trở nên hốt hoảng, bối rối không biết để tay chân vào đâu: "Á, cô đến thật sao? Bây giờ phải làm thế nào, em... em muốn nói là em phải làm thế nào?"
"Đừng lo." Trần Thuật trầm giọng nói: "Chắc là mẹ anh tới thăm chúng ta, không sao đâu, bây giờ em đang ở đâu, gặp nhau ở cổng trường nhé? Đến lúc ấy cùng tới Tương Viên, chúng ta cùng ăn trưa ở đó.
"Vâng, được." An Tĩnh có chút ấp úng, đi vài bước liền rồi lại nhìn xuống người mình. Hôm nay vì vội quá nên cô chỉ mặc một chiếc áo phông trắng và quần bò bó sát, không khỏi cau mày: "Em phải quay về ký túc xá thay quần áo trước đã, bây giờ mà cứ như thế này mà đi gặp mẹ anh thì không hay lắm."
Lôi thôi lếch thếch, ngay cả bản thân cô cũng không nhìn được.
Trần Thuật nói: "Không cần, mẹ anh không để ý đâu."
An Tĩnh kiên quyết: "Không được, làm gì có chuyện đi gặp phụ huynh mà ăn mặc thế này."
Trần Thuật cười cười: "Được, vậy mẹ và anh đợi em ở Trương Viên."
An Tĩnh vội chạy đi, xuyên qua đám đông, tranh thủ trả lời: "Ừ, anh và cô cứ gọi món trước đi nhé, mặc kệ em, em sẽ tới ngay."
Trần Thuật nghe thấy bên đó có tiếng bước chân hỗn loạn, lập tức cau mày: "An Tĩnh, đừng vội, cũng đừng chạy, anh đợi em."
An Tĩnh thở hỗn hển: "Ok."
Sau khi cúp máy, cô lại chạy thật nhanh về ký túc xá.
Sao có thể không vội được cơ chứ, sao hôm nay đột nhiên mẹ của Trần Thuật lại tới trường họ, hơn nữa còn đánh úp mà không nói một tiếng nào, khiến cô trở tay không kịp.
Cô chạy lên cầu thang, hớt hải mở cửa phòng ký túc. Mấy cô bạn cùng phòng đều quay đầu nhìn cô với vẻ sững sờ.
Hứa Tiêu Tiêu bên mép vẫn còn dính mấy hạt cơm, hai mắt trợn tròn, biểu cảm có chút kinh sợ. Một tay cô ấy cầm đũa, một tay vỗ vỗ ngực: "Ôi, làm mình sợ chết đi được, suýt chút nữa thì sặc cơm."
An Tĩnh đóng cửa lại, nhanh chóng đi đến trước bàn của mình, thở hổn hễn nói: "Xin lỗi nhé."
Dương Việt cũng thấy lạ, lấy mấy tờ giấy ăn đưa cho cô lau mồ hôi: "An Tĩnh, không phải cậu đi ăn cùng với bạn trai à? Sao lại quay lại?"
An Tĩnh vội vàng lục tủ quần áo, cau mày nói: "Mẹ Trần Thuật đến rồi, mình quay về thay bộ quần áo rồi phải tới đó luôn."
Hứa Tiêu Tiêu suýt chút nữa thì phun cơm ra ngoài. Cô ấy đang ngậm cơm trong miệng, kinh ngạc tới mức nói không rõ lời: "Cái gì?"
Dương Việt ôm bát cơm, hỏi liền ba câu: "Mẹ cậu ấy đến rồi? Đến trường của chúng ta? Đến làm gì vậy?"
An Tĩnh vội vã lắc đầu: "Mình cũng không biết."
Cô vội vàng lấy một bộ váy ra, ngắm nghía một lúc. Thôi kệ, mặc bộ này đi.
Sau đó An Tĩnh bỏ mắc áo ra, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói với các bạn cùng phòng: "Mình đi thay quần áo trước đã."
Mấy cô gái ngây người gật đầu, sau đó xúm tụm lại bàn tán.
"Mẹ Tràn Thuật tới làm gì nhỉ?"
"Lẽ nào tới thăm con dâu tương lai."
"Hay là tới để chia rẽ bọn họ?"
"Hay là đến để lôi Trần Thuật về nhà."
"Nghĩ thôi cũng thấy sợ."
Cửa mở ra.
An Tĩnh chỉ mất mấy phút để thay quần áo xong, cô nhìn giờ trong điện thoại, càng lúc càng căng thẳng, sau đó cầm túi vội vàng đi ra cửa.
Chu Tây kéo cô lại, nhìn từ trên xuống dưới: "Cậu cứ thế này mà đi à?"
An Tĩnh sờ chiếc váy với vẻ không tự nhiên: "Có cái gì không ổn sao?"
Chu Tây lắc đầu, không có gì không ổn, ngược lại rất hợp với cô, chiếc váy maxi mặc trên người cô rất hợp với khí chất của cô, cảm giác nhã nhặn thanh tú. Nhưng vẫn chưa đủ. Vẫn cần thêm chút gì đó mới có thể rạng rỡ hơn.
Chu Tây ấn cô ngồi xuống ghế của mình: "Cậu ngồi xuống đây, mình trang điểm cho cậu một chút, rất nhanh thôi."
An Tĩnh kinh ngạc: "Trang điểm? Không cần đâu."
Chu Tây bận rộn với mấy món đồ trên tay: "Sao lại không cần, sẽ rất nhanh thôi. Mặc dù cậu thế này cũng rất đẹp rồi, nhưng trang điểm có thể khiến cậu trông phấn chấn hơn, đảm bảo mẹ cậu ấy vừa nhìn thấy cậu là sẽ thích ngay."
Chưa đợi An Tĩnh nói thêm, Chu Tây liền lấy trong túi trang điểm của mình ra rất nhiều thứ, bày hết ra bàn, sau đó bắt đầu tô vẽ trên khuôn mặt cô.
Thực ra An Tĩnh không nói, đây không phải là lần đầu tiên cô gặp mẹ của Trần Thuật... Có điều chuyện này cũng không có gì, chỉ là có chút đứng ngồi không yên, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại xem thời gian.
Để mẹ cậu đợi như thế này có được không.
Không biết làm gì, cô quyết định suy nghĩ xem lát nữa sẽ phải nói gì với mẹ Trần Thuật. Thôi kệ, cô ấy hỏi cái gì thì mình trả lời cái đó là được.
Một lúc rồi mà vẫn chưa xong, An Tĩnh khẽ giục Chu Tây: "Được chưa, có thể nhanh hơn một chút được không."
Chu Tây đang tô son lên môi cô, vẻ mặt vô cùng chăm chú: "Sắp xong rồi sắp xong rồi."
An Tĩnh cũng không nhìn thấy mặt mình, chỉ thấy một đống đồ Chu Tây lấy ra.
Mặc dù cô cũng có đồ trang điểm, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới tô vẽ một chút mà thôi, không chuyên nghiệp như Chu Tây.
Dương Việt và Hứa Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh đều lác mắt nhìn.
Mỗi người một bên, giống như thần giữ cửa vậy.
An Tĩnh càng lúc càng bất an, phản ứng của hai người này sao lại kỳ lạ như vậy. Cuối cùng Chu Tây vung tay, lùi lại vài bước nhìn cô, vừa nhìn vừa gật đầu. Kỹ thuật trang điểm của mình thật là khá, có điều quan trọng nhất là An Tĩnh đẹp sẵn rồi.
An Tĩnh chần chừ hỏi: "Thế nào?"
Hứa Tiêu Tiêu trợn mắt há hốc miệng, thì thầm: "An Tĩnh, cậu trang điểm lên thật sự rất xinh."
Dương Việt giơ ngón tay cái, "Rất tuyệt, có thể đi làm ngôi sao được rồi."
An Tĩnh thở phào nhẹ nhỏm.
Ngôi sao gì chứ.
Cô lại nhìn vào điện thoại, phát hiện trang điểm đã để mất không ít thời gian. Cô vội đứng dậy, xách túi xách, cuống cuồng chạy ra ngoài.
Chu Tây ngạc nhiên, gọi cô: "An Tĩnh, cậu chờ đã, cậu không soi gương xem mình thế nào à?"
An Tĩnh xua xua tay về phía sau: "Không còn thời gian nữa, mình đi trước đây, cảm ơn nhé Chu Tây, khi nào về sẽ mời các cậu ăn cơm."
Chỉ thoáng chốc đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Mấy người còn lại đều ngồi ngây ra trong ký túc.
Chu Tây nhún vai, thu dọn đống mỹ phẩm