“Thế giờ ông định như nào? Ly hôn chứ?”
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó.”_Ngụy Thế Quân lập tức phản đối
“...”
Trông thấy vẻ mặt trầm ngâm của Châu Bá An, anh như nhận ra điều gì đó:
“Cảm ơn ông vì quãng thời gian qua đã giúp đỡ cô ấy, nhưng sau này sẽ không phải như vậy nữa.
Vợ của tôi, tự tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ cho cô ấy.”
Nghe anh nói vậy, Châu Bá An không đáp lại, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhạt nhưng sâu thẳm trong đó chất chứa biết bao nỗi lòng khó có thể giãi bày.
Một bên là người mình yêu, một bên là bạn thân, sẽ chẳng có gì nếu như hai người họ không phải là một cặp...!Trước đây khi hiểu lầm còn chưa được hóa giải, Châu Bá An anh ta đã không có cơ hội.
Bây giờ cũng vẫn như vậy, sẽ mãi chỉ là người ngoài cuộc không có chỗ cho bản thân chen vào mối quan hệ giữa hai người họ.
Vậy chi bằng...cứ thế từ bỏ đoạn tình cảm đơn phương không kết quả này.
Châu Bá An biết, ngay từ đầu anh ta đã yêu một người chẳng yêu mình, một người mà đáng lẽ ra anh ta không nên đặt tình cảm vào.
Bởi vì biết nên khi nhớ người ta cũng chỉ biết nhớ trong thầm lặng, muốn được quan tâm chăm sóc người đó nhưng nghĩ lại bản thân nên lấy thân phận gì để mà làm điều đó? Thứ tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã được định sẵn là không có kết quả, cũng chẳng thể để cho đối phương biết được.
Không thể nói là anh ta chưa từng cố gắng mà đã bỏ cuộc, bởi hơn ai hết anh ta là người hiểu rõ nhất Ngụy Thế Quân chiếm vị trí quan trọng như thế nào trong tim Sở Sinh Trang.
Bản thân Châu Bá An anh ta mãi mãi cũng không thể sánh bằng!
Yêu một người không nhất thiết phải giữ họ bên cạnh, chỉ cần trông thấy họ hạnh phúc là được, dẫu cho người đi bên cạnh không phải là mình...
“Vậy ông phải khiến cô ấy thật hạnh phúc, nếu không...”
Không đợi Châu Bá An nói hết câu, anh liền xen vào:
“Tôi chắc chắn sẽ khiến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này.
Điều ông lo lắng tuyệt đối không xảy ra!”
“Thôi được rồi ông nghỉ ngơi đi.
Tôi về đây.”
Nói xong Châu Bá An liền rời khỏi biệt thự, cũng không lái xe đến chỗ làm hay trở về nhà mà chuyển hướng đến một quán bar trong thành phố...
Sau khi ăn trưa xong Sở Sinh Trang vào bệnh viện thăm bố mình.
Cô kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra khi ở thành phố S với anh trai mình.
Ngay từ đầu cũng vì nghĩ rằng chính Ngụy Thế Quân anh khiến bố cô thành ra như vậy, nên cô mới nhắm vào Ngụy Bắc.
Nhưng hiện tại có thể chắc chắn rằng anh không liên quan đến vụ tai nạn đó, còn những chuyện trong quá khứ cũng do cô làm sai trước, không thể trách anh được.
Vậy nên kế hoạch lần này có lẽ phải hủy bỏ rồi.
Việc cần làm bây giờ là tìm ra kẻ đứng đằng sau có chủ ý nhắm vào bố cô, phải khiến hắn ta trả giá cho những tội ác mình gây ra!
“Anh không đồng ý!”_Sở Trác Tùng sau khi nghe cô nói muốn từ bỏ việc hủy hoại Ngụy Bắc thì lập tức phản đối
“...”
“Những gì tên đó đã làm với em, em có thể ngốc nghếch mà bỏ qua nhưng anh thì không! Còn cả Sở Trác nữa, một khi hắn ta còn ngồi ở cái ghế đó thì chắc chắn không yên đâu!”
“Em không nói là sẽ để anh ta nắm quyền điều hành Sở Trác, nhưng còn Ngụy Bắc cũng như Ngụy Gia...nơi đó có những người thật sự yêu thương em, em không muốn vì bản thân mình mà làm tổn thương họ.
Suy cho cùng chuyện này cũng là ân oán giữa em và anh ta...”
Sở Sinh Trang đã từng đắn đo suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định sẽ hủy hoại Ngụy Bắc, cô cũng biết đó là tâm huyết suốt bao năm tháng của anh để xây dựng lên một tập đoàn lớn mạnh như vậy, cũng biết khi Ngụy Bắc sụp đổ sẽ làm ảnh hưởng tới rất nhiều người vô tội.
Nhưng khi nghĩ tới cảnh bố mình đang nằm trên giường bệnh chỉ vì anh, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Cô không trách anh vì sao ngày trước lại đối xử tàn nhẫn với mình như vậy, bởi cô yêu anh nên cô chấp nhận.
Tất cả lý do để Sở Sinh Trang làm ra hành động như vậy đều là vì cho rằng chính anh đã đẩy bố mình vào đường cùng.
Hiện tại đã biết được sự thật, cô không còn lý do gì để tiếp tục kế hoạch của mình nữa, bấy nhiêu tổn thất mà Ngụy Bắc phải nhận cũng đủ rồi...nên dừng lại thôi.
Suy cho cùng Sở Sinh Trang cô vẫn là không đủ nhẫn tâm đối với người đàn ông đó...
“Em vẫn còn yêu hắn ta đúng không?”
Nhận được câu hỏi từ Sở Trác Tùng, cô nhất thời không nói lên lời.
Cảm xúc của cô hiện tại cũng chẳng biết phải diễn tả làm sao...!Nhưng dường như tình yêu đối với anh từ trước đến nay nó chưa từng thay đổi, có chăng chỉ là bị cô cất giấu vào một góc nào đó nằm sâu trong tim không muốn nhắc tới.
Mà cũng phải thôi, thứ tình cảm kéo dài suốt chín năm trời, đâu thế nói hết là hết ngay được? Có lẽ nó sẽ mãi tồn tại cho tới khi cô không còn trên thế