"Trang tỷ, chị với Mặc Thanh Vy có vẻ thân thiết nhỉ?"_Thomas Damond nhân lúc Mặc Thanh Vy ra ngoài nghe điện thoại liền hỏi nhỏ
Sở Sinh Trang liền gật đầu:
"Ừm, Thanh Vy dù sao từ bé không có gia đình trọn vẹn như bao người nên chị nghĩ cần phải dành nhiều tình cảm hơn cho em ấy."
Thomas Damond chỉ gật gù mà không nói gì.
"Mà chị thấy hai đứa hơi có khoảng cách thì phải.
Từ lúc hội chị đến chưa thấy hai đứa chào nhau câu nào."
"À, chỉ là không mấy thiện cảm thôi."_Thomas Damond nhún vai
"Hửm? Tại sao vậy?"
"Có những người nhìn vậy nhưng không phải vậy, em thì lại không thích sự giả tạo nên không làm thân được.
Mà chị cũng phải cẩn thận một chút, Mặc Thanh Vy ấy."
Thomas Damond vừa dứt lời thì người được nhắc tới cũng quay trở lại, Mặc Thanh Vy vừa ngồi xuống ghế thì người nào đó đã lên tiếng chọc ngoáy:
"Phong cách ăn mặc này của cô có chút không giống với mọi khi đấy."
Mặc Thanh Vy nhìn Thomas Damond rồi vội liếc mắt về phía ba người còn lại, cô ta nở nụ cười gượng gạo:
"Anh nói vậy là sao chứ? Em thường ngày vẫn mặc như vậy mà."
"Damond, Thanh Vy dù sao cũng là em gái anh, chú đừng ăn nói kiểu đó.
Chú cũng nên thay đổi cách xưng hô đi."_Mặc Kiều Khâm tỏ ra không hài lòng với cách nói chuyện của thằng em họ
"Có khi cũng chỉ mình anh coi người ta là em gái, chứ ai đó chắc không chỉ muốn vậy thôi đâu."
Thomas Damond vừa nói vừa dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Mặc Thanh Vy khiến cô ta không khỏi lo sợ xen lẫn sự phẫn nộ, hai tay phía dưới bàn nắm chặt vạt váy siết lại đến trắng bệch nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ như bản thân đang chịu ủy khuất.
Tất cả những cử chỉ đó đều được Sở Sinh Trang thu vào mắt, cô khẽ nhíu mày, trong đầu cũng đặt ra vô vàn câu hỏi.
"Mà thôi, đó là chuyện của anh em hai người, em đây không dám xen vào kẻo người ta lại kêu mình nhiều chuyện.
Nào, chúng ta cùng nâng ly cho cuộc gặp mặt này."_Thomas Damond cầm chai rượu rót cho từng người, ngoại trừ người phụ nữ giả tạo kia vì cô ta nói là mình không biết uống rượu
Ở một góc khuất nào đó trong quán bar, Kha Vĩnh dựa lưng vào tường thở hổn hển vì phải gấp gáp chạy đến sau khi nhận được thông tin thiếu phu nhân của cậu ta đang uống rượu trong bar cùng với trai trẻ.
Vì đây là bar thuộc quyền quản lý của Bạc Ngạo nên tai mắt đều có ở khắp mọi nơi, đàn em trong bang đều đã biết mặt Sở Sinh Trang cũng không khó để chuyện này truyền đến tai Kha Vĩnh.
"Chúng ta có nên nói chuyện này cho Ngụy đại thiếu biết không?"
"Không được, nếu ngài ấy biết chắc chắn sẽ ngay trong đêm mà bay đến đây bắt thiếu phu nhân về mất.Công việc ở S thành còn chưa giải quyết xong, chúng ta không thể làm phiền Ngụy tổng được."_Kha Vĩnh lập tức ngăn Kiến Hào làm chuyện ngu ngốc
"Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu Ngụy đại thiếu mà có phát hiện ra thì cậu cũng đừng lôi tôi vào đấy, dù sao ngài ấy cũng không phải sếp của tôi, chúng ta không liên quan nha."_Kiến Hào ngay lập tức phủi bỏ quan hệ
"Dân xã hội mà sao hèn vậy? Thật không đáng mặt!"_Kha Vĩnh giở giọng khinh bỉ
"Chắc ai đó hơn tôi."_Kiến Hào cũng không chịu kém phần liền châm biếm
"Không nói nữa, cậu cho người tắt toàn bộ điện trong quán đi."
"Cậu tính đuổi người?"
Kha Vĩnh không nói gì, ánh mắt chứa đầy mưu tính.
Ngay sau đó, cả quán bar ngập trong bóng tối, khách bên trong xôn xao hết cả lên.
Một nhân viên của bar chạy ra thông báo với mọi người rằng quán mất điện đột xuất nên tạm thời đóng cửa nghỉ sớm, tuy ai nấy đều rất bực mình nhưng cũng đành phải ra về.
Cả năm người là nguyên nhân của cuộc mất điện có chủ đích kia cũng nối đuôi nhau rời khỏi quán bar ra xe ai về nhà nấy.
Đợi đến khi khách khứa ra về hết lúc này điện mới được bật trở lại, Kiến Hào ở bên cạnh lặng lẽ giơ hai ngón cái lên dành lời khen cho Kha Vĩnh:
"Quả là cao thủ của lươn lẹo!"
Kha Vĩnh thẳng chân đá cho thằng bạn một cái rồi vẫy tay chào tạm biệt:
"Về đây."
[...]
Sáng hôm sau, Ngụy Tô Linh lăn xe đến trước cửa phòng của Ngụy Thế Quân để gọi anh xuống nhà ăn sáng nhưng gõ cửa mãi vẫn không thấy ai ra mở, dùng tay khẽ đẩy nhẹ thì phát hiện cửa không khóa.
"Em vào nha."
Vào bên trong, Ngụy Tô Linh ngó nghiêng xung quanh phòng nhưng không thấy ai, bỗng bức ảnh đặt trên đầu giường lọt vào tầm mắt bèn lại gần cầm lên xem thử, ngay lập tức tròn mắt khi nhận ra đây vốn là một bức ảnh cưới mà hai nhân vật chính lại là Ngụy Thế Quân cùng Sở Sinh Trang.
Ngụy Tô Linh cầm bức ảnh cưới mà ngây người không nói được gì, phải mất cả phút sau mới kịp phản ứng lại liền mang theo bức ảnh đó xuống dưới nhà.
Thấy Ngụy phu nhân đang ngồi trong phòng bếp, Ngụy Tô Linh hốt hoảng vội lăn bánh xe nhanh nhất có thể để đến chỗ bà:
"Mẹ, chuyện này là sao ạ? Bức ảnh này là thật, chị Sinh Trang cùng anh trai con..."
Ngụy phu nhân nhìn khung ảnh cưới trên tay Ngụy Tô Linh, bà vội quay mặt đi chỗ khác cố che giấu cảm xúc của mình, cũng không trả lời câu hỏi kia.
"Mẹ, hai anh chị thật sự đã kết hôn rồi ạ? Rốt cuộc trong khoảng thời gian qua đã xảy ra chuyện gì ạ,