"Bố, anh.
Con xin lỗi! Là con đã sai!"_Ngụy Thế Quân cúi gục mặt xuống, anh không dám đối diện với ánh nhìn từ phía bố vợ mình mà cũng không biết nên nói gì ngay lúc này ngoài hai từ "Xin lỗi"
"..."
"Sinh Trang, cho anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi em! Anh không nên hiểu lầm rồi đối xử tệ với em như vậy, đã khiến em phải chịu ủy khuất rồi.
Anh không dám mong em tha thứ và anh cũng biết bản thân mình không xứng đáng với điều đó, nhưng xin hãy nhận lời xin lỗi này của anh vì ngoài nó ra anh cũng chẳng biết nên làm gì để bù đắp cho những gì em đã phải trải qua."
Sở Sinh Trang nhìn người đàn ông phía đối diện, cô đã nhận được lời xin lỗi từ anh rất nhiều lần rồi, chỉ là lần này dường như đã khác hơn.
Một lời xin lỗi chân thành, không mong cầu sẽ nhận lại sự tha thứ, anh cũng không còn cầu xin cô cho mình cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, có lẽ vì đã biết trước sẽ chẳng thể có được ân huệ đó.
Cuộc sống này, không phải chỉ cần là nước thì sẽ dập được lửa và cũng không phải lúc nào làm sai cũng có cơ hội để sửa chữa.
Có những sai lầm một khi đã phạm phải, cả đời luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, sự tha thứ suốt đời không được ban phát...
Sở gia gia nhìn cô con gái nhỏ bên cạnh, ông không khỏi thương xót, đứa trẻ này sao lại ngốc đến như vậy! Ngay từ đầu ông đã ngăn cản cuộc hôn nhân này nhưng cô quá kiên quyết với thứ tình cảm ấy, vì thương con nên ông cũng đành chấp nhận để đến bây giờ mọi chuyện thành ra thế này.
Giờ ông có đánh có mắng thằng nhóc kia đi chăng nữa cũng không thể lấy lại những mất mát mà con gái ông phải chịu, nhưng lại càng không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta được.
"Trước mắt hai đứa hãy ly hôn đi."_Sở gia gia nói
"Bố..."_Sở Sinh Trang bất ngờ
"Việc này con cũng đã cho người chuẩn bị hồ sơ rồi, hôm nay có mang đến đây cho Sinh Trang ký tên, phần còn lại con sẽ hoàn thành nốt ạ."_Ngụy Thế Quân liền kêu Kha Vĩnh mang đơn ly hôn vào
"Về vấn đề phân chia tài sản, toàn bộ tài sản chung sau hôn nhân sẽ thuộc về em.
Ngoài ra còn một khoản tiền bồi thường nữa, coi như là để bù đắp cho những tổn thương em phải trải qua trong suốt thời gian hai chúng ta chung sống.
Anh biết số tiền đó đối với em là không lớn, nhưng ngoại trừ nó ra anh cũng chẳng biết nên làm gì cả.
Sinh Trang, một lần nữa anh muốn xin lỗi em!"
Sở Sinh Trang nhìn người đàn ông trước mặt cô ngay lúc này, rồi lại nhìn đến đơn ly hôn cùng một số giấy tờ liên quan đến việc phân chia tài sản với khoản tiền bồi thường mà anh vừa nói.
Sở gia gia đưa mắt về phía Sở Trác Tùng ý bảo anh kiểm tra, sau khi xem thấy không có vấn đề gì ông liền bảo cô ký vào tờ đơn ly hôn:
"Sinh Trang, ký đi con."
Sau một hồi im lặng, cô mới chậm rãi đặt đầu bút lên ký vào giấy trắng.
Nhìn nét mực đen in trên nền trắng, tên Sở Sinh Trang được viết nắn nót nằm ngay ngắn ở khoảng trống phía dưới cùng của tờ đơn ly hôn.
Đợi cô đặt bút xuống, anh liền ký tên mình vào ngay bên cạnh, hai nét chữ nằm cạnh nhau với một khoảng trắng ngăn cách ở giữa như một bức tường vô hình chia đôi hai con người đã từng chung sống dưới một mái nhà, đã từng mang danh nghĩa là vợ chồng nằm dưới sự bảo vệ của luật pháp.
Kết thúc rồi! Tất cả đã quay trở về vị trí ban đầu, một cuộc hôn nhân là sai lầm của tuổi trẻ, là kết quả của sự cố chấp với thứ tình cảm không nên có.
Mọi chuyện ngay từ ban đầu đã nên là như vậy rồi, việc ly hôn đã nên phải diễn ra sớm hơn rồi.
Bầu không khí trong căn phòng cũng chợt trở nên vô cùng nặng nề, ai nấy đều im lặng nhìn những nét bút được đặt xuống như một dấu chấm hết cho một mối quan hệ.
Sở Sinh Trang im lặng nhìn tờ đơn ly hôn, hai chữ ký đã hoàn chỉnh ở cuối trang giấy.
Vậy là sau hôm nay anh và cô đã không còn là vợ chồng, cả hai chính thức trở thành những người xa lạ, có chăng sau này nếu vô tình gặp lại cũng chỉ có thể mỉm cười rồi lướt qua nhau.
Mối tình đơn phương kéo dài suốt chín năm thanh xuân để rồi kết thúc bằng một tờ đơn ly hôn, nhưng cũng chỉ có người trong cuộc mới biết bản thân họ đã thật sự buông bỏ được đoạn nghiệt duyên này hay chưa.
"Khi có giấy quyết định công nhận ly hôn từ tòa án anh sẽ đưa cho em sau.
Sinh Trang, cảm ơn vì quãng thời gian qua đã ở bên cạnh anh! Thật sự cảm ơn em vì đã dành tình cảm cho một kẻ như anh!"
Khi đã giải quyết xong những việc cần làm, người nhà họ Ngụy cũng xin phép ra về.
Trước khi ra xe Ngụy phu nhân liền ôm lấy cô, mắt bà giờ đã đỏ hoe ngập nước.
Bà thương đứa nhỏ này vô cùng, vẫn luôn coi