Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên đến bệnh viện kiểm tra, vết thương đã xưng tấy lên, khiến hắn phải lo lắng.
Bác sĩ xem sơ qua rồi thoa thuốc, kê thuốc cho cô, rồi nhẹ nhàng căn dặn:
_ Thuốc này phải thoa thường xuyên đến khi lành hẳn, hạn chế đi lại, nếu được thì không cần phải vận động thì tốt nhất.
Yên Yên, con nên giữ sức khỏe một chút chứ! Cứ cách một tuần hoặc vài hôm, bác lại thấy con đến.
Không thì lại nghe những người khác buôn chuyện.
Haizz...
_ Con biết rồi ạ!
Dương Triết Phàm nhíu mày, nhớ đến chuyện Lâm Ánh Yên từng vào viện bảy lần trong một tháng.
Hoá ra ai cũng biết đến cô, các khoa đều buôn chuyện.
Rốt cuộc thì cô không đến bệnh viện, thì sợ họ không có việc làm sao?
...
Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên đi ăn trưa, sau đó đưa về Dương viên nghỉ ngơi.
Suốt quãng đường, nơi nào ngừng lại, hắn đều bế cô đi ra đi vào! Khiến cô cảm thấy không quen cho lắm!
Về đến Dương viên, hắn đưa cô lên phòng, sau đó xuống phòng bếp căn dặn quản gia.
Từng câu từng chữ đều quan tâm đ ến Lâm Ánh Yên, khiến người làm cũng phải ngạc nhiên với sự thay đổi của hắn.
_ Quản gia, Yên Yên bị thương, cần chút đồ ăn bồi bổ.
Bà phụ trách chuỗi đồ ăn, đến khi vết thương lành hẳn.
_ Vâng, Dương thiếu còn gì căn dặn không?
_ Tạm thời thì không, làm việc đi!
...!
Lâm Ánh Yên gọi điện cho Hàn Tử Châu, muốn hỏi thăm tình hình của Khương Nhất Trì.
Nhưng nhận lại câu trả lời, lại khiến cô cảm thấy áy náy vô cùng.
_ Tử Châu, Nhất Trì sao rồi?
_ Yên Yên, mình giao lại cho người nhà anh ta rồi! Cậu không cần phải lo, mình thu xếp ổn thỏa cả rồi!
_ Nhưng như vậy mình thấy không hay cho lắm!
_ Yên Yên, cậu đừng như vậy mà, yên tâm đi, sẽ không sao đâu!
_ Ừm, nhưng mình bị thương rồi, những tiết học tới, cậu phải lên lớp một mình đấy!
_ Cái gì? Cậu lại bị thương rồi? Yên Yên, là ai làm? Dương Triết Phàm có đúng không?
Lâm Ánh Yên bất lực đưa điện thoại ra xa, không muốn nghe lời nói vang vọng của Hàn Tử Châu, muốn điếc cả tai.
_ Aiya, không phải chú Dương.
Lúc mình đến DT, vô tình gặp lại Tử Trạch và bạn gái của anh ta, là Liễu Ánh Nguyệt.
Là cô ta đẩy mình, nên bị thương ở chân.
Nhưng không sao, mình đi bệnh viện rồi!
_ Cậu không đến bệnh viện là cậu sẽ cảm thấy đau đầu, chóng mặt, xoay xẩm mặt mày sao?
_ Nhưng bệnh đấy cũng cần phải đến bệnh viện mà!
_ Ôi trời, mình lạy cậu luôn! Thôi không nói nữa, an phận tịnh dưỡng cho mình.
Còn về bài học, sẽ giảng lại cho cậu sau khi vết thương lành lại.
Mình có việc rồi, tạm biệt cậu nha!
_ Tạm biệt!
Cạch.
Lâm Ánh Yên vừa cúp máy, Dương Triết Phàm cũng vừa hay đi vào! Cô giật mình làm rơi cả điện thoại, khiến hắn nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm.
Lâm Ánh Yên sợ hãi nhìn chiếc điện thoại dưới sàn, rồi đưa mắt nhìn Dương Triết Phàm, nhỏ giọng hỏi:
_ Chú nhặt điện thoại giúp tôi được không?
_ Em làm gì mà vừa gặp tôi lại sợ hãi như vậy? Làm chuyện gì trái với lương tâm rồi sao?
_ Không có, là chú vào phòng quá bất ngờ mà!
Lâm Ánh Yên mím môi nhìn hắn, lại sợ nói gì đó sai, hắn sẽ nổi giận mất.
Dương Triết Phàm từ từ nhặt nó lên, đưa cho Lâm Ánh Yên, rồi đưa tay bóp nhẹ vào vết thương, tra hỏi cô như một phạm nhân:
_ Lâm Ánh Yên, em trả lời tôi vài câu, nếu không, nơi này sẽ bị tôi bóp đến gãy xương.
_ Được, chú hỏi đi!
Lâm Ánh Yên gật đầu thỏa thuận, cô biết tính người đàn ông này, nói được là làm được, không ăn nói hai lời.
_ Em từng đến khu ổ chuột ở vùng ngoại ô? Có đúng không?
_ Sao chú lại muốn biết? Chị Chân Mãn cũng từng hỏi chuyện này! A...
_ Trả lời tôi, có hay là không?
_ Có...là có.
Cô đau đớn vấu vào bắp tay hắn, gương mặt nhăn lại khiến hắn thả tay ra.
Giọng nói đã trở nên ấm hơn vài phần, không còn lạnh lẽo như thường ngày, tiếp tục hỏi:
_ Em đến đó vào năm bao nhiêu tuổi?
_ Mười...!mười hai tuổi.
Đi cùng ba mẹ, trong buổi từ thiện của tỉnh.
Chú hỏi chuyện này làm gì vậy?
_ Biết nhiều quá cũng không tốt đâu!
_ Ờ!
...
Hôm sau, Chân Mãn đang giải quyết hết đống tài liệu của Dương Triết Phàm.
Tiếng bước chân vang dội từ xa, không cần nhìn mặt cô ta cũng có thể đoán là ai.
Dương Triết Phàm đi thẳng đến bàn làm việc của Chân Mãn, hai tay chống