Hàn Tử Châu nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, nhìn Dương Triết Phàm đang loay hoay chuẩn bị nước theo lời của Lâm Ánh Yên.
Cô ta nhíu mày, đi đến đập mạnh tay xuống bàn, lạnh giọng lên tiếng hỏi:
_ Dương Triết Phàm, anh đây là có ý gì đây? Vừa đánh vừa xoa sao?
_ Bạn học Hàn, Yên Yên còn gọi tôi là chú, cô thì hay rồi, gọi thẳng tên của tôi.
Không sợ...
_ Sợ? Tôi sợ anh thật đấy! Nhưng gọi tên anh, đối với tôi bây giờ chẳng là gì cả! Còn nữa, anh nhìn mình hiện giờ đi! Yên Yên nói một câu liền nghe hiểu, hai câu liền răm rắp nghe theo! Kiếp thê nô hiện rõ trên mặt anh đây kìa!
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, nhướn mày đáp lại:
_ Chuyện này đâu liên quan gì đến cô!
_ Anh trai, tôi không cần biết tại sao anh lại thay đổi cái nết trời đánh của anh.
Nhưng tôi dám chắc, Yên Yên nhà tôi mà chịu thêm muộn phiền nào nữa! Thì tôi không những đánh anh, còn không muốn xem anh là...Evil Monument (Tượng đài ác ma).
Dương Triết Phàm nhíu mày, nhìn vào ánh mắt vừa ác độc vừa lạnh lùng của Hàn Tử Châu, thật sự không giống với vừa rồi cô ta vừa đi vào!
Hắn không dám chắc, có phải Hàn Tử Châu có hai nhân cách hay không! Nhưng vẻ mặt bây giờ với vừa nãy, thật sự khác xa một trời một vực.
Hắn cười nhạt, bắt đầu lên tiếng thăm dò Hàn Tử Châu:
_ Tôi thích hành hạ Yên Yên, hay cưng chiều cô ấy, liên quan gì đến cô? Tôi vui thì xem cô ấy như bảo bối, không vui thì xem như bao cát.
Cô quản được tôi sao?
_ Dương Triết Phàm, anh thử đi, tôi đấm anh thật đấy!
_ Mặt đây, đấm đi! Đấm mạnh vào!
Dương Triết Phàm đắc ý chỉ tay vào mặt mình, còn bày ra bộ mặt khiêu khích rõ, khiến Hàn Tử Châu càng tức giận hơn.
Hàn Tử Châu không thể kiềm chế, vung tay đấm mạnh về phía Dương Triết Phàm.
Nhưng hắn lại nhanh tay bắt lấy tay cô ta, lạnh lùng nói:
_ Hàn Tử Châu, cô như vậy mà cũng đòi bảo vệ Yên Yên nhà tôi sao? Non!
_ Ý anh là gì đây?
_ Vốn dĩ cô rất mạnh mẽ, có thể tự nhờ vào bản thân để bảo vệ Yên Yên! Tại sao phải để cho nhân cách thứ hai, sống hòa bình với nhau trong một cơ thể?
_ Anh biết?
_ Tại sao không? Lúc cô bước vào, giọng điệu rất giống với người hôm trước, yếu ớt ngăn cản tôi đưa Yên Yên đi! Nhưng bây giờ thì sao? Khác một cách lộ liễu như vậy, người khác có thể không nhìn, nhưng tôi thì khác!
Hàn Tử Châu rút mạnh tay lại, tức giận nhìn Dương Triết Phàm, lớn tiếng quát:
_ Anh biết được thì đã sao? Tôi cũng không sợ anh.
_ Suỵt, nói lớn quá sẽ gây sự chú ý với Yên Yên.
Mau quay ra đi, bình tĩnh trả lại lí trí cho Hàn Tử Châu, cô chỉ là nhân cách được tạo ra, trong một lúc nhất thời mà thôi!
_ Tôi không muốn! Tôi muốn cùng với Tử Châu, bảo vệ Yên Yên.
_ Cùng với Tử Châu? Còn có tên riêng sao?
Hàn Tử Châu gật đầu, xoay người rời đi rất nhanh.
Dương Triết Phàm nhìn theo mà lắc đầu, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra! Chỉ là nó quá bất ngờ đối với hắn.
...!Trong bệnh viện.
Khương Nhất Trì đã bình phục nhưng vẫn không muốn xuất viện.
Anh ta vẫn đang chờ điện thoại của Lâm Ánh Yên, nhưng đã bốn ngày kể từ khi cô ghé qua thăm.
Khương Nhất Trì nhìn mẹ mình đang thu dọn đồ đạc, nhất thời lên tiếng ngăn cản:
_ Mẹ ơi, con muốn ở thêm, con vẫn chưa hồi phục hẳn mà!
_ Trì Nhi, bác sĩ nói con có thể xuất viện rồi, đừng có cứng đầu nữa!
_ Mẹ, con muốn chờ Yên Yên.
Dã Duyệt vừa nghe Khương Nhất Trì nhắc đến Lâm Ánh Yên, đã tức giận đi đến cạnh anh ta, chỉ tay lớn tiếng quát:
_ Sao con cứ chấp niệm với con nhỏ không ra gì đó? Rõ ràng nó chẳng xứng với con, tại sao lại cứ luôn đặt tâm tư vào nó?
_ Mẹ, có lẽ con thật sự thích Yên Yên, mẹ đừng có khuyên con mà!
_ Trì Nhi, con...!Năm sau con tốt nghiệp, mẹ sẽ qua hỏi cưới Bạch Uyển Diệp cho con.
_ Bạch Uyển Diệp? Mẹ, con không thích cô ta.
Ở trường cứ bám lấy con, phiền chết đi được!
Bà Khương kéo lại cái túi đồ, rồi liếc xéo Khương Nhất Trì, không vui bảo:
_ Vậy cái lúc con đeo bám Lâm Ánh Yên, con không nghĩ cô ta cũng thấy phiền sao?
_ Nhưng Yên Yên khác Bạch Uyển Diệp, mẹ không được so sánh với Yên Yên.
_ Trì Nhi, Khương gia chúng ta phải làm thông gia với Bạch gia, chúng ta mới có cơ hội vươn lên.
Bạch Uyển Diệp vẫn là sự lựa chọn tốt nhất!
Khương Nhất Trì không có gì để cãi lại bà, không cam tâm mà bày ra bộ mặt ghét bỏ.
Dã Duyệt thì vui vẻ vỗ vỗ vào