Diệp Thượng Phong quay lại bàn lễ tân, đã không thấy Dương Triết Phàm và Lâm Ánh Yên đâu! Anh ta khoanh hai tay lên bàn, nhìn cô lễ tân xinh đẹp trước mắt, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
_ Em gái, hai người vừa nãy đi chung với anh đã đi đâu rồi?
_ Diệp thiếu, Dương tổng và vợ của ngài ấy đã vào trong rồi! Cụ thể là tầng hai của cửa hàng!
_ Cảm ơn, em rất xinh đẹp.
Cô lễ tân gật đầu xem như đáp lại.
Diệp Thượng Phong là người thế nào, ai ai cũng biết đến.
Nhưng vẫn có rất nhiều người muốn một lần thử cùng anh ta chơi đùa ở trên giường.
...
Diệp Thượng Phong nhanh chân lên tầng, chân vừa lên đến nơi, đã thấy một cảnh tượng mà ngàn năm mới có một lần.
Dương Triết Phàm vậy mà lại tự tay chọn dạ phục cho Lâm Ánh Yên, còn im lặng chăm chú nghe nhân viên tư vấn tận tình.
Diệp Thượng Phong nhìn lại xuống dưới, cứ ngỡ mình đi nhầm nơi rồi! Nhưng đây đích thị là nơi vừa rồi mà, chỉ là ở tầng hai mà thôi!
Nhưng suy đi nghĩ lại, anh ta ở đây chỉ là dư thừa, lúc sáng muốn đi cùng cho vui, vậy mà khi đến đây còn bị Điệp Hạ phán cho vài câu.
Lúc sáng ra đường, bước nhầm chân rồi sao?
Diệp Thượng Phong lắc đầu rồi quay người rời đi! Ở đây cũng không có ích lợi gì, về đi chơi vẫn tốt hơn!
...
Dương Triết Phàm nhìn thân hình nhỏ nhắn với cái chiều cao khiêm tốn của Lâm Ánh Yên, thật sự rất khó chọn đồ mà! Hắn nhìn sang nhân viên, lạnh giọng hỏi:
_ Cho tôi những loại vừa người với cô ấy là được!
_ Dương tổng, nếu anh muốn chọn váy cho buổi tiệc vào tuần sau, vậy hay là anh đặt may đi! Vừa độc quyền vừa không mất thời gian chọn lựa.
Dương Triết Phàm nhìn Lâm Ánh Yên, thấy nhân viên nói cũng rất có lí, nên gật đầu đồng ý.
Nhân viên đưa tay mời cả hai xuống lầu lấy số đo và chọn mẫu.
Quá trình diễn ra chưa đến mười phút, còn dư thời gian, có thể đưa Lâm Ánh Yên đi ăn trưa.
Lần trước đưa cô đến nhà hàng, các món ăn đều không hợp khẩu vị với cô, nên lần này hắn cho cô chọn chỗ ăn.
_ Tinh Tinh, em muốn ăn trưa ở đâu? Tùy em chọn chỗ!
_ Là thật sao? Chú không đùa em chứ?
_ Nhìn mặt tôi giống đùa sao?
_ Vậy ăn ở quán quen gần trường đi! Tuy nhỏ nhưng khẩu vị rất ngon.
Dương Triết Phàm nhẹ gật đầu, theo hướng Lâm Ánh Yên chỉ, hắn dừng lại trước một nhà hàng nhỏ, có lẽ đã lâu đời nên nhìn hơi cũ kỹ.
Lâm Ánh Yên tháo dây an toàn, nhìn sang Dương Triết Phàm, ngây thơ hỏi:
_ Chú Dương, khẩu vị bây giờ của chú có thay đổi không?
_ Em biết khẩu vị của tôi?
_ Không biết! Lúc trước chú ăn bánh em cho, khẩu vị đó ai cũng có thể ăn được! Vậy nhà hàng nhỏ này, sẽ không kén người ăn.
Vào trong thử đi!
_ Được, đi thôi!
...
Lâm Ánh Yên cùng Dương Triết Phàm đi vào trong, nơi này ngày nào cũng có khách ra vào rất đông, đặc biệt là buổi sáng và trưa.
Lâm Ánh Yên đi vào trong, nhìn anh phục vụ mỉm cười một cái, rồi nói lớn:
_ Anh ơi, cho em gọi món nha!
_ Yên Yên sao? Đến ngay đây!
Dương Triết Phàm nhìn nụ cười của hai người họ, máu ghen lập tức nổi lên, đưa tay kéo Lâm Ánh Yên ngồi vào trong, hắn ngồi bên ngoài chắn ngang anh phục vụ.
Phục vụ mỉm cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng đưa menu cho Lâm Ánh Yên.
Dương Triết Phàm ngước nhìn anh ta, sau đó đón lấy menu, ánh mắt sắc bén như một lời cảnh cáo rõ ràng.
Hắn quay sang Lâm Ánh Yên, mở menu ra trước mắt cô, sau đó dịu dàng xoa đầu cô, nói:
_ Yên Yên, em gọi món đi!
_ Dạ, chú ăn cay được không?
_ Được!
_ Vậy chú ăn chua được không?
_ Được!
_ Mặn thì sao?
_ Được!
_ Ngọt?
_ Môi em là ngọt nhất rồi!
_ Dạ!
Lâm Ánh Yên đáp lời xong, liền nhận ra câu nói của Dương Triết Phàm.
Cô ngước lên nhìn hắn, rồi nhìn sang phục vụ, mặt đỏ bừng cúi đầu nhìn menu.
Dương Triết Phàm nhếch mép cười, quay sang phục vụ nhướn mày một cái, xem như đánh dấu chủ quyền.
Anh ta cũng biết điều, gật gật hiểu ý.
Lâm Ánh Yên chỉ tay vào những món mình chọn, rồi đưa lại cho phục vụ, đầu vẫn cúi gằm xuống, không dám ngước lên nhìn.
Đến khi phục vụ đi mất, cô mới ngước mắt nhìn Dương Triết Phàm, nhỏ giọng nói:
_ Chú Dương, chú như vậy không thấy xấu hổ sao?
_ Tại sao lại xấu hổ?
_ Chuyện đó...chú không được nói ở nơi đông người.
_ Chẳng phải có một mình phục vụ vừa rồi nghe sao?
Lâm Ánh Yên nghiêm túc nhìn Dương Triết Phàm, lắc đầu bảo:
_ Nhưng như vậy cũng không được, em không thích!
_ Được, Tinh Tinh không thích, sau