Trong bệnh viện, Dương Triết Phàm ngồi cạnh giường bệnh của Lâm Ánh Yên, nghe bác sĩ thông báo bệnh của cô:
_ Dương tổng, cô gái này chỉ đơn giản là quá kích động, nên dẫn đến ngất xỉu.
Với lại, cô gái này từng vào viện đến bảy lần trong một tháng, vào năm ngoái.
_ Vào viện bảy lần trong một tháng? Bị gì mà phải như vậy?
_ Học quá sức, dẫn đến bị ngất xỉu vì quá đói.
Nên bây giờ cứ hễ kích động, cô ấy sẽ bị ngất đi, và phải truyền nước biển.
Dương Triết Phàm gật đầu, ngoắc tay bảo ông ta ra ngoài.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Ánh Yên, trong đầu suy nghĩ đến chuyện gì đó!
Thư kí Chân vừa mua chút đồ ăn về, đặt lên bàn, sau đó nhìn sang Dương Triết Phàm, nhỏ giọng nói:
_ Dương tổng, DT có chút chuyện cần anh giải quyết.
Anh về trước, tôi trông Lâm Ánh Yên giúp anh.
_ Được, cô ta tỉnh thì gọi điện cho tôi.
_ Được!
Bụp.
Cửa phòng bị hắn mạnh tay đóng lại, khiến thư kí Chân phải giật thót tim.
Cô ta đưa mắt quan sát Lâm Ánh Yên, một lúc lâu liền lên tiếng đánh giá:
_ Cô gái này ngây thơ như vậy, để lọt vào tay Dương tổng, khác nào phá hủy cuộc đời cô ấy đâu chứ? Tử Trạch kia thật quá khốn nạn đi, cả gan đem con gái nhà người ta đi tặng.
Tặng ai không tặng, lại tặng cái tên bi3n thái như Dương tổng.
Cuộc đời tươi đẹp xem như chấm dứt.
Chân Mãn lắc đầu, thầm thương hại cho Lâm Ánh Yên.
Cô ta ngồi xuống ghế, tiếp tục nhìn Lâm Ánh Yên, cứ như bị vẻ đẹp thuần khiết của cô thu hút, không ngừng lên tiếng tự nói một mình.
_ Aiya, tôi biết tình yêu là giả dối đấy, nên không bao giờ dám rung động.
Lâm Ánh Yên, chỉ cầu cho cô được Dương tổng cưng sủng, nếu không, sống với anh ta, khác nào là địa ngục đâu!
_ Nhìn cô chắc chưa tốt nghiệp đâu, nên là phải chịu cực cho một cô gái như cô rồi! Phải lập ra thời gian biểu, canh chuẩn thời gian giữa việc học và việc ở cạnh hầu hạ tên hôn quân kia!
_ Nếu như có thể, tôi còn muốn phụ nữ chúng ta cầm quyền, để bọn đàn ông phục vụ.
Chỉ có như vậy, phái yếu mới không bị bắt nạt.
Mà tôi nói này, Lâm Ánh Yên, cô...!tỉnh rồi sao?
Chân Mãn vừa định nói thêm gì đó, vừa quay sang đã thấy Lâm Ánh Yên tỉnh lại sau cơn mê.
Cô ta bình tĩnh quan sát đôi mắt bồ câu của cô lần nữa, lúc này mới nhận ra!
_ Lâm Ánh Yên, cô đã từng đến khu ổ chuột ở vùng ngoại ô chưa? Nói đúng hơn là vào bảy năm trước?
_ Khu ổ chuột? "Cô ta hỏi mình chuyện này làm gì? Muốn điều tra gì ở đó sao?"
Lâm Ánh Yên suy nghĩ, sau đó lắc đầu xem như không biết đến nơi đó! Chân Mãn thấy một sự đối nghịch trong câu trả lời của cô, nhưng rồi lại bị gạt đi, bởi tiếng chuông điện thoại.
Lâm Ánh Yên muốn lấy điện thoại, nhưng lại bị Chân Mãn nhanh hơn, bắt lấy nó trước! Lâm Ánh Yên khó hiểu, ngây thơ hỏi cô ta:
_ Chị thư kí, chị lấy điện thoại của tôi làm gì?
_ À không có gì, tôi lấy giúp cô thôi! Mau nghe máy đi, là bạn cùng phòng gọi đấy!
Lâm Ánh Yên nhận lấy chiếc điện thoại, ấn nghe máy rồi đưa lên tai, không muốn để cho Chân Mãn nghe thấy!
_ Alo? Mình nghe đây, Tử Châu?
_ Yên Yên, cậu đã đi đâu vậy? Lúc sáng thấy cậu và Tử Trạch đi cùng nhau.
Đã gần chiều rồi, cậu còn có tiết của giáo sư Tiêu đấy!
_ À, mình quên mất, bây giờ mình về ngay đây!
Lâm Ánh Yên cúp máy, vừa chuẩn bị rút kim ra, đã bị Chân Mãn ngăn lại, sợ hãi nói:
_ Lâm Ánh Yên, cô đừng rút ra, nếu không chúng ta sẽ bị...!sẽ bị...
_ Bị cái gì? Buổi chiều tôi còn có tiết học, phải quay về trường rồi! Tôi vừa vào năm nhất, lại học vì học bổng, nếu tôi vắng mặt trong tiết học của giáo sư Tiêu, vậy tôi sẽ phải nghỉ học đấy!
_ Nghiêm trọng vậy sao? Vậy được, tôi đưa cô về trường.
_ Cảm ơn chị thư kí.
Lâm Ánh Yên nhanh chóng chạy đi, Chân Mãn cũng chỉ vội nhắn cho Dương Triết Phàm một tin, sau đó cùng cô đến trường.
...
Một giờ tại trường học, học sinh ra vào cũng lác đác vài người.
Họ thong thả dạo chơi, không hối hả như Lâm Ánh Yên hiện giờ.
Cô vì suất học bổng nên mới vào được đây, nếu vắng mặt ba buổi học của giáo sư Tiêu và bốn