Một tuần sau
Lâm Ánh Yên xinh đẹp trong bộ dạ phục được đặt may tỉ mỉ.
Bộ váy có một không hai, khoác lên người cô lại như một chiếc váy của nhà thiết kế nổi tiếng.
Da Lâm Ánh Yên trắng nõn, khoác lên bộ váy mà hồng phấn, càng làm cho da cô sáng hơn.
Xinh đẹp nhẹ nhàng, trong mắt Dương Triết Phàm cô chưa bao giờ thay đổi điều này!
Hắn cũng không muốn cô phải khoác lên mình những bộ đồ trưởng thành, giả vờ làm người lớn trước mặt người khác! Cô bây giờ trong mắt hắn đã là hoàn hảo lắm rồi!
...
Dương Triết Phàm đưa tay ôm lấy Lâm Ánh Yên từ phía sau, cúi người đặt cằm lên vai cô, nhỏ giọng nói:
_ Tinh Tinh, sao em lại xinh đẹp vậy chứ?
_ Không đẹp, chỗ này rất hở.
Cả chỗ này nữa, váy thì quá dài, đi bị vấp phải thì sao? Tóc bới lên cũng sẽ trống ở cổ.
Dương Triết Phàm nhìn cô nhóc Lâm Ánh Yên đang loay hoay với chiếc váy.
Không nhịn được liền bật cười, đưa tay xoa tấm lưng bị cô nói là hở, nhỏ giọng nói:
_ Không hở, em rất đẹp.
Váy quá dài thì chúng ta xách lên, một lát mang giày cao gót, sẽ không thấy dài nữa!
_ Mang giày cao gót sao? Cao quá sẽ không quen, với lại, em sợ...
_ Ngoan, có anh bên cạnh, không phải sợ! Đi thôi, Diệp Thượng Phong đang đợi chúng ta.
_ Ừm...
...
Bữa tiệc dành cho người thuộc giới thượng lưu, mỗi năm tổ chức một lần.
Đây là nơi hội tụ của tất cả những người có tên trong danh sách thượng lưu, do một tiểu phú bà bí ẩn lập ra.
Nó có thể mang lại nhiều danh tiếng hoặc có thể làm quen được rất nhiều người khác nhau! Nhưng đến nay đã tám năm, không ai biết mặt của tiểu phú bà này là ai!
Hôm nay là lần thứ tám của tiệc thượng lưu, mỗi người có thiệp mời, đều có thể dẫn theo một người đi cùng.
Dương Triết Phàm tham gia lần này là lần thứ nhất, những năm hắn có tên trong danh sách thượng lưu, được gửi thiệp mời nhưng không hề để tâm đ ến, cũng chẳng biết nó ra sao!
Năm nay là vì có Lâm Ánh Yên, Dương Triết Phàm mới miễn cưỡng đi, nhằm giúp cô quen biết rộng rãi hơn.
...
Lâm Ánh Yên cứ không ngừng che đi phần cổ của mình, cứ man mát nên cô không quen lắm! Diệp Thượng Phong ngó mắt nhìn qua gương chiếu hậu, một lúc lâu liền lên tiếng, bảo:
_ Nhóc con, em thấy hở sao? Nhưng anh lại thấy rất đẹp mà!
_ Nè, đừng có mà nhìn lung tung.
_ Tôi nhìn lung tung khi nào? Tôi cho nhóc con nhà cậu lời khuyên còn gì? Mà tôi nói nè, nhóc con này với bạn học Hàn, thật sự rất sợ mấy loại váy hở hang như vậy!
Dương Triết Phàm nhìn Lâm Ánh Yên, sau đó nhìn sang Diệp Thượng Phong, nói:
_ Ghé qua cửa hàng trang sức của mẹ cậu, lấy tặng cho con bé một sợi dây chuyền đi! Như vậy sẽ không hở nữa!
_ Gì...!gì chứ? Cậu biết cách bào tôi thật đấy! Được, xem như tôi có thằng bạn tốt.
Diệp Thượng Phong thở dài, không biết trước kia anh ta làm sao lại chấp nhận làm bạn với Dương Triết Phàm.
Giàu thì có, đẹp trai cũng có, nhưng lại có tính tính toán không ai bằng.
...
Diệp Thượng Phong nhẹ nhàng đi vào tiệm trang sức của Ẩn Doanh, rõ ràng là biết bà ấy không có ở đây, nhưng vẫn rất sợ người của bà!
Quản lý vừa nhìn thấy Diệp Thượng Phong, đã mỉm cười đi đến, cúi người chào hỏi:
_ Diệp thiếu, anh ghé qua có chuyện gì quan trọng sao?
_ À, tôi muốn xem tiến độ của cửa tiệm thôi! Dạo này làm ăn cũng được ha?
_ Dạ vẫn bình thường!
_ Vẫn bình thường sao? Vậy tôi ủng hộ các người, lấy cho tôi một bộ trang sức bạc đắt nhất ở đây đi!
Quản lý kinh ngạc nhìn sang mấy nhân viên ở gần đó, sau đó nhìn lại Diệp Thượng Phong, cười gượng nói:
_ Diệp thiếu, phu nhân nói, sẽ không cho cậu đụng đến tài sản của Diệp Thượng gia.
Nên là, cho dù cậu có tiền cũng không thể mua được!
_ Cái gì? Chuyện vô lí như vậy mà mẹ tôi cũng nghĩ ra được sao? Nhưng đây là tôi mua cho vợ tương lai của Dương Triết Phàm, các người cũng