Diệp Thượng Phong trong phong cách của một good boy, đứng dựa lưng vào chiếc siêu xe mà Ẩn Doanh mới tậu cho anh ta, chỉ để đi cua gái, kiếm con dâu cho bà!
Anh ta đẹp trai đến nổi, ai ai đi ngang cũng ngoái đầu lại nhìn.
Sinh viên ra vào trường, cũng không ngoại lệ.
Trước kia là Dương Triết Phàm, bây giờ lại là Diệp Thượng Phong.
Anh em chí cốt nhà này, luôn tìm vợ ở trường đại học.
Chắc do có duyên chăng, nên bây giờ mới có cơ hội được đứng ở đây, được nhập vai diễn trâu già thích gặm cỏ non?
Nói đi cũng phải nói lại, đằng nào cũng sẽ có vợ, nhưng ai biết được trẻ con lại không thích chơi đồ cổ?
...
Hàn Tử Châu ra cổng trường, nhìn Diệp Thượng Phong có nhiều thay đổi như vậy, cô ta cũng thấy rất lạ.
Có phải vì hộp đêm nên mới ân cần dịu dàng với cô ta như vậy không?
Hàn Tử Châu từ từ đi ra, Hàn Tử Tửu lại lên tiếng can ngăn, khiến cho một người với hai tính cách là cô ta, cũng cảm thấy phiền phức.
_ Tử Châu, hắn ta không phải người tốt, cô không được gặp hắn ta nữa!
_ Sao cô biết?
_ Tôi là người từng trải đấy! Trải nhiều hơn cả cô.
Đừng có đi nữa mà!
_ Im lặng đi, có tin tôi khống chế, không cho cô ra nữa không?
Hàn Tử Châu mỉm cười hài lòng, Hàn Tử Tửu cũng an phận không nói gì nữa!
Cô ta đi đến đứng trước mặt Diệp Thượng Phong, nhỏ giọng lên tiếng:
_ Diệp thiếu hôm nay không đi làm sao? Rảnh rỗi rủ tôi đi ăn như vậy!
_ Chẳng phải do cô khiến tôi vô công rỗi nghề sao? Bây giờ còn giả vờ tốt bụng, hỏi han như người vô tội vậy sao?
_ A, vậy là do tôi sao? Nhưng tôi đã nói là mình không làm, nếu anh vẫn kiên quyết là do tôi làm, vậy thì chúng ta không cần phải gặp nhau nữa!
Hàn Tử Châu quay người định rời đi, Diệp Thượng Phong thấy vậy đã vội vàng kéo tay cô ta lại, nhìn ánh mắt đầy chân thành của Hàn Tử Châu, chẳng hiểu sao anh ta lại tin lời cô ta nói là sự thật!
_ Aiya, tôi không nói cô làm nữa! Mau lên xe, tôi đưa cô đi ăn!
_ Nhưng xin lỗi, chúng ta nên lấy tư cách gì để thân thiết như bây giờ đây?
Hàn Tử Châu hỏi một câu, thành công khiến Diệp Thượng Phong phải khựng lại.
Từ từ đưa mắt nhìn Hàn Tử Châu, anh ta lại cảm thấy cô ta nói đúng.
Bây giờ họ nên lấy tư cách gì để thân thiết như vậy? Mời ăn cơm, gọi điện thoại, nhắn tin, cứ như hai người đang yêu nhau.
Nhưng thực chất, Diệp Thượng Phong chưa từng nói mình sẽ theo đuổi Hàn Tử Châu.
Vậy anh ta là đang làm gì, đứng ở vị trí nào?
Từng là một người đàn ông khiến phụ nữ phải la hét dưới thân, phải khiến họ cầu xin, chỉ để được hắn yêu.
Nhưng giờ đây, đứng trước người phụ nữ mình thích, anh ta lại cảm thấy mình đúng là rất dơ bẩn.
Điệp Hạ nói đúng, Diệp Thượng Phong chưa từng có tư cách được vấy bẩn Hàn Tử Châu.
Danh tiếng xấu của anh ta, ở Đế Đô này ai mà không biết! Chỉ là anh ta quá tự cao, luôn cho rằng mình thích làm gì thì làm!
Haizz, càng nghĩ càng rối! Diệp Thượng Phong nhìn Hàn Tử Châu bây giờ, dịu dàng, xinh đẹp, trong đôi mắt đó lại hiện lên sự trong sáng thuần khiết biết bao.
Vậy bây giờ, anh ta có nên bày tỏ cảm xúc của mình, một lần vượt qua giới hạn của nó? Một lần làm chủ chính mình, đối mặt với thứ được gọi là tình yêu phù phiếm?
Hàn Tử Châu nhìn vào bàn tay rắn chắc của hắn, vẫn đang nắm chặt lấy tay mình.
Cảm giác hơi run rẩy từ người Diệp Thượng Phong, khiến cô ta có thể cảm nhận cảm xúc mấy ngày nay của mình.
Chính cô ta cũng không nghĩ, bản thân bị người đàn ông này chinh phục, khiến trái tim không ngừng đập loạn.
Cô ta thừa nhận, trước kia rất ghét loại người như Diệp Thượng Phong.
Nhưng trường hợp bây giờ là đúng với câu nói "ghét của nào trời trao của đó"!
Hàn Tử Châu tự nhiên đặt tay lên tay Diệp Thượng Phong, ngước nhìn anh ta vẫn đang đấu tranh lí trí, chỉ muốn vượt qua bức tường cứng cỏi trong lòng mình.
Hàn Tử Châu nhỏ giọng nói, lời nói bất ngờ khiến Diệp Thượng Phong phải thoát ra mớ suy nghĩ hỗn độn kia!
_ Thượng Phong, có thể bây giờ trong mắt mẹ em, anh không phải người hoàn hảo.
Nhưng đối với em, những chuyện anh làm cho em gần hai tuần qua, đã nói lên tất cả rồi! Em là người rất dễ rung động, nhưng cũng rất dễ quên đi đoạn rung động nhất thời đó!
_ Anh của bây giờ đã thay