Bảy giờ tại Dương viên.
Dương Triết Phàm đi vào nhà, Lâm Ánh Yên từ từ đi vào sau.
Nhìn căn biệt thự xa lạ này, cô cảm thấy bản thân không xứng được ở trong nơi xa hoa này!
Dương Triết Phàm đi vào phòng khách, quay người liền thấy khoảng cách của hắn và Lâm Ánh Yên như một quãng đường đời.
Hắn nhíu mày khó chịu, lên tiếng hỏi:
_ Cô không thể nhanh nhẹn một chút sao?
_ Chú ơi, nơi này tôi phải ở bao lâu vậy?
_ Đến khi tôi tìm được người...!Bỏ đi, nói ra cô cũng không biết! Mau qua đây!
Lâm Ánh Yên gật đầu, đi đến đứng cạnh anh.
Ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc tivi siêu mỏng to gần bằng tivi ở rạp chiếu phim.
Cô đưa mắt nhìn Dương Triết Phàm, nhỏ giọng hỏi:
_ Chú, nhà chú giàu thế nào vậy?
_ Giàu? Nhà tôi có thể mua luôn cả chức tổng thống, có tin không?
Dương Triết Phàm nheo mắt, tỏ ra nguy hiểm trước mặt Lâm Ánh Yên.
Cô khẽ gật đầu, có thể là tin những gì hắn nói! Hắn cười nhạt, sau đó ngồi xuống ghế, lớn tiếng gọi vào trong:
_ Quản gia, họp mặt một chút!
_ Vâng, Dương thiếu.
Rất nhanh, từ trong bếp đi ra hơn mười mấy người, cả nam lẫn nữ.
Lâm Ánh Yên không mấy kinh ngạc, bởi vì Dương viên to như vậy, một vài người cũng sẽ không thể quét dọn được!
Dương Triết Phàm nhìn Lâm Ánh Yên, sau đó thông báo với người làm.
Lời nói bất ngờ của hắn, khiến cô phải suy nghĩ về cái thân phận mà hắn đã cho.
_ Người này là Lâm Ánh Yên, sau này là thiếu phu nhân tạm thời của Dương viên.
Các người tôn trọng với tôi thế nào, thì phải tôn trọng cô ấy như vậy! Không có sự cho phép của tôi, các người đừng nên bất kính thì hơn.
_ Vâng, Dương thiếu.
Tất cả đều nhìn Lâm Ánh Yên không chớp mắt, khiến cô phải ngượng ngùng cúi đầu! Liếc mắt nhìn Dương Triết Phàm, một lúc lâu mới có can đảm để nói ra:
_ Chú ơi, tập tôi để ở trường cả rồi, tối nay học kiểu gì đây?
_ Chân Mãn đem đến cho cô rồi, lên phòng học là được!
_ Vậy tối nay tôi ngủ ở đâu đây?
_ Ngủ cạnh tôi!
Lâm Ánh Yên lắc đầu, ngây thơ hỏi tiếp:
_ Chú không sợ bị dị nghị nhưng tôi sợ.
Nên là, có thể cho tôi một phòng riêng hay không?
Người làm vừa nghe câu hỏi của Lâm Ánh Yên, đã kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cô.
Lâm Ánh Yên nhận ra điều bất thường từ người làm, nghĩ mình đã nói sai gì đó! Nhưng có nghĩ cũng không biết mình đã nói sai ở đâu!
Lâm Ánh Yên im lặng chờ đợi câu trả lời từ hắn, nhưng nhận lại là cái liếc mắt đầy sắc bén của hắn.
Cô sợ hãi lùi về sau, nhưng vẫn không dời mắt đi, khi thấy ánh mắt đáng sợ của Dương Triết Phàm.
Hắn đứng dậy, từ từ đi đến chỗ cô, đưa mặt sát vào mặt cô, lạnh lùng nói:
_ Sợ bị dị nghị, vậy tôi càng phải khiến cô bị người khác dị nghị nhiều hơn.
Đi thôi!
Lâm Ánh Yên gật đầu, đưa tay ra cho hắn nắm, như một thói quen vừa mới có.
Hắn nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, bị đỏ lên một khoảng chỗ hắn đã nắm.
Vậy mà vẫn đưa tay ra, là không muốn hắn tức giận sao?
Dương Triết Phàm không từ chối, nhẹ nhàng nắm lấy nó, dắt cô lên phòng.
Người làm nhìn theo mà kinh ngạc, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến họ không kịp tiếp thu.
Nhưng không ai dám lên tiếng bàn tán chuyện gì, là sợ hắn một phát đá bay đi mất!
...
Trên phòng ngủ, hắn đã vào phòng tắm được một lúc, Lâm Ánh Yên bên ngoài không ngừng tìm kiếm bản hợp đồng hôn nhân.
Muốn xé bỏ nó, để trả tự do cho bản thân.
Chỉ khi cô ngoan ngoãn, lấy được lòng tin từ hắn, khi đó mới có thể lấy lại được bản hợp đồng.
Lâm Ánh Yên giật mình, khi nghe tiếng bước chân phía sau lưng mình.
Cô quay người, liền nhìn thấy Dương Triết Phàm đã đứng phía sau, cô sợ hãi ngồi phịch xuống sàn, mắt đối mắt với hắn.
Dương Triết Phàm nhìn chiếc tủ bị kéo ra, nhất thời liền nhận ra ý đồ của Lâm Ánh Yên.
Hắn quỳ một chân xuống cạnh người cô, mạnh tay bóp lấy cằm cô, lạnh lùng lên tiếng hỏi:
_ Muốn tìm bản hợp đồng sao? Lâm Ánh Yên, cô nghĩ mình có thể thoát được tôi sao? Khi không có bản hợp đồng, cô cũng vẫn sẽ