Buổi học kết thúc cũng đã là giờ trưa, Lâm Ánh Yên và Hàn Tử Châu cùng khoác tay nhau xuống căn tin ăn trưa.
Nơi này ngày thường rất ít người lui tới, nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay lại đông hơn tổ kiến.
Cứ nhìn chăm chú vào một điểm, nhưng đặc biệt là toàn các sinh viên nữ.
Lâm Ánh Yên nhìn Hàn Tử Châu, khó hiểu lên tiếng hỏi:
_ Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao hôm nay đông vậy?
_ Không biết gì sao? Hot boy Khương Nhất Trì hôm nay đến đây ăn trưa.
Nên là bọn con gái mới kéo đến đây đông như vậy!
_ Ồ, hoá ra là mê trai sao?
Lâm Ánh Yên ngây thơ nói, khiến Hàn Tử Châu kinh ngạc.
Cô ta nhìn cô với con mắt không thể tin được, cũng không thể lường trước được cô sẽ nói như vậy!
Lâm Ánh Yên trố mắt nhìn lại, khó hiểu hỏi:
_ Cậu nhìn mình như vậy làm gì?
_ Cậu có giỏi thì cầm loa phát thanh, nói cho cả trường biết, họ mê trai đi! Muốn chết hay sao mà ăn nói linh tinh vậy? Mau đi thôi, sắp hết phần luôn rồi!
_ Yên Yên.
Một giọng nam gọi Lâm Ánh Yên từ phía sau, khiến cô và Hàn Tử Châu đều quay người nhìn.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, một lúc sau liền rùng mình một cái.
Ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh, biết bao nhiêu cặp mắt đều hướng về phía cô.
Cách gọi thân mật vừa rồi của anh ta, khiến mọi người đều hiểu lầm.
Lâm Ánh Yên mỉm cười gượng gạo, đưa tay chào anh ta, giọng run run, nói:
_ Khương Nhất Trì, anh tìm em có chuyện gì sao?
_ Anh muốn mời em ăn trưa, có được không?
_ Không cần đâu, em có thẻ ăn mà! Bọn em đi trước đây, tạm biệt!
Hàn Tử Châu quan sát Khương Nhất Trì, thấy anh ta lộ ra nét mặt buồn bã.
Cô ta đi đến vỗ vai anh ta, lên tiếng khuyên ngăn:
_ Anh bớt ảo tưởng với Yên Yên nhà tôi đi! Người ta có bạn trai rồi, anh không cần phải nặng lòng như vậy! Vậy nha, mãi độc thân à, tạm biệt!
Hàn Tử Châu nói xong liền nhướn mày với Lâm Ánh Yên, một mạch kéo cô đi! Nếu không giải thích rõ ràng, đám con gái ở đây sẽ ăn tươi nuốt sống Lâm Ánh Yên mất!
Khương Nhất Trì nhìn theo bóng lưng của Lâm Ánh Yên, nhất thời mỉm cười chua xót.
Anh ta là sinh viên năm ba, là một hot boy nổi tiếng trong trường.
Học giỏi, chơi thể thao xuất xắc.
Năm lớp mười hai, anh ta thầm thương Lâm Ánh Yên, đợi đến khi tốt nghiệp thì sẽ nói ra.
Nhưng đến cuối năm, cô lại công khai có bạn trai, lại còn quen nhau đến tận bây giờ!
...
Hàn Tử Châu đi đến quầy đồ ăn, gọi món xong còn quay lại nhìn Khương Nhất Trì, sau đó nói với Lâm Ánh Yên:
_ Yên Yên, cậu tốt nhất là tránh xa bọn đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền ra.
Nhìn họ chẳng đáng tin tẹo nào!
_ Được, nhưng trước hết cậu nên nghĩ cách, làm sao để mình rời xa Dương Triết Phàm mới phải!
_ Chuyện đó, mình cũng không giúp được gì! Nhưng lúc sáng cậu bảo, có chuyện muốn nói với mình mà! Là chuyện gì vậy?
_ Lấy cơm đi!
Lâm Ánh Yên cầm khay cơm của mình, chọn cái bàn cách xa tất cả mọi người, rồi ngồi vào.
Hàn Tử Châu đi ngay phía sau, muốn nhanh chóng hóng chuyện cô muốn nói.
Lâm Ánh Yên lấy ra bản hợp đồng, đưa đến cho Hàn Tử Châu, nhỏ giọng nói:
_ Mình tìm được hợp đồng rồi, nhưng nó bây giờ chẳng còn tác dụng gì nữa!
_ Tại sao không?
_ Thì anh ta nói, cho dù có nó hay không, mình cũng đừng mong rời đi! Cái này mình gửi ở chỗ cậu, cất kĩ vào!
_ Yên Yên, cậu tin mình đến vậy sao?
Lâm Ánh Yên gật đầu, nhanh chóng ăn phần cơm của mình.
Cơm vừa đưa vào miệng, đã bị Hàn Tử Châu quát lớn, miếng cơm cũng muốn trào trở ra!
_ Lâm Ánh Yên, sao cậu có thể không xem qua nó mà đã kí chứ? Cậu nhìn điều kiện đi, anh ta nói đúng quá còn gì?
_ Bên trong ghi gì sao?
_ Cậu nhìn đi, xem cho kĩ vào! Chỗ điều kiện đặc biệt, là điều kiện đặc biệt đấy! Lúc đem đến đây, cậu cũng không xem qua sao?
_ Mình chỉ biết nó là bản hợp đồng hôn nhân, làm sao biết nó có ghi thứ gì!
Hàn Tử Châu tức muốn lộn ruột mà, cái cô gái Lâm